JOHN CARTER VÀ THỐNG SOÁI HỎA TINH - Trang 55

CHƯƠNG V: TRÊN CON ĐƯỜNG Ở

KAOL

Nếu có một định mệnh đôi khi độc ác với tôi thì cũng chắc chắn có một
Đấng Tối Cao luôn dõi mắt theo tôi.

Trong lúc ngã từ tòa tháp xuống cái vực thẳm kinh khủng bên dưới, tôi xem
như mình đã chết, và chắc Thurid cũng nghĩ như vậy. Rõ ràng hắn chẳng
bận tâm tới việc nhìn theo tôi và hẳn là đã quay đi, trèo ngay lên chiếc máy
bay đang chờ đợi.

Tôi chỉ rơi có mười bộ, rồi một cái móc trên sợi đai da chắc chắn của tôi
mắc vào một trong những chỗ đá lồi hình trụ trên bề mặt tòa tháp - và giữ
tôi lại. Ngay cả khi ngừng rơi, tôi cũng không tin vào phép mầu đã cứu tôi
thoát khỏi cái chết trong nháy mắt, và tôi treo lơ lửng ở đó một lúc, mồ hôi
lạnh toát ra từ mọi lỗ chân lông trên người.

Cuối cùng, khi đã trèo trở lại một chỗ chắc chắn, tôi ngần ngừ chưa muốn
leo lên, vì không thể biết Thurid có còn chờ tôi ở bên trên hay không.

Tuy nhiên, ngay lúc đó vọng tới tai tôi tiếng ù ù của những cánh quạt máy
bay, và khi âm thanh này ngày càng nhòa dần, tôi nhận ra nhóm người đó
đã bay về hướng nam mà không biết chắc về vận số của tôi.

Tôi thận trọng tìm đường trèo trở lên mái tháp, và tôi phải thừa nhận rằng
cái cảm giác khi tôi đưa mắt lên trên gờ mái tháp lần nữa không thú vị chút
nào; nhưng tôi nhẹ nhõm khi thấy không có bóng dáng người nào. Giây lát
sau, tôi đã đứng an toàn trên mái tháp rộng.

Trong chớp mắt, tôi đã lọt vào nhà chứa máy bay và lôi ra chiếc máy bay
duy nhất còn lại. Và đúng lúc hai tên tu sĩ chiến binh mà Matai Shang để lại
để ngăn ngừa chính sự việc này ló ra mái tháp từ bên trong, tôi bay vọt lên
trên đầu chúng với một tiếng cười chế nhạo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.