JOHN YÊU DẤU - Trang 121

“Tối nay. Tối mai. Bất cứ lúc nào. Anh sẽ không như thằng cha đó.”
Cô di ngón tay dọc theo hàm tôi, và tôi cảm thấy da mình ran lên

dưới bàn tay cô. “Em biết,” cô nói, giọng có vẻ hài hước. “Thế anh
nghĩ em ở bên anh là vì lý do gì chứ?”

Giọng cô thật hiền dịu, và một lần nữa tôi lại cố kiềm chế không

hôn cô. Đó không phải thứ Savannah cần, không phải bây giờ, dù rất
khó nghĩ đến bất kỳ thứ gì khác.

“Anh có biết Susan nói gì sau đêm đầu tiên không? Khi anh về rồi

và em quay lại với cả nhóm ấy.”

Tôi chờ đợi.
“Cô ấy bảo là trông anh đáng sợ lắm. Như kiểu anh là người cuối

cùng trên trái đất mà cô ấy muốn ở bên cạnh ấy.”

Tôi cười nhăn nhở. “Anh còn bị nói tệ hơn thế kia,” tôi quả quyết

với cô.

“Không, anh quên mất quan điểm của em rồi. Quan điểm của em là

em nghĩ cô ấy không biết mình đang nói gì nữa cơ, bởi vì ngay từ lần
anh đưa cho em cái túi vớt từ dưới biển, em đã thấy sự thành thật và tự
tin của anh, thậm chí là vẻ hiền lành của anh, ở anh chẳng có gì đáng
sợ cả. Em biết nghe vậy có vẻ điên rồ, nhưng em có cảm giác như em
đã quen biết anh từ lâu rồi.”

Tôi quay đi mà không trả lời cô. Dưới ánh đèn đường, sương mù

bốc lên từ đất, tàn dư của cái nóng trong ngày. Lũ dê bắt đầu đua nhau
hát cho nhau nghe. Tôi nuốt khan, cố xoa dịu cái cổ họng tự nhiên khô
rát. Tôi nhìn Savannah, rồi nhìn lên trần nhà, rồi lại nhìn xuống chân,
và cuối cùng quay lại nhìn Savannah. Cô siết chặt tay tôi, và tôi run
rẩy hít một hơi, lấy làm lạ là trong một kỳ nghỉ phép bình thường, tại
một nơi bình thường, chả hiểu sao tôi lại phải lòng một cô gái đặc biệt
có tên là Savannah Lynn Curtis.

Cô nhận ra thái độ của tôi nhưng lại hiểu sai. “Em xin lỗi đã làm

anh khó chịu,” cô thầm thì. “Thỉnh thoảng em lại như vậy. Em hành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.