JOHN YÊU DẤU - Trang 130

đối diện với nó. Đó là những gì em cảm nhận được khi em ngồi ở
ngoài này. Rằng khi chúng ta ở bên nhau, chuyện gì cũng có thể làm
được.” Cô ngập ngừng, rồi lại tiếp tục. “Chẳng bao lâu nữa, chuyện
của chúng ta sẽ biến thành không thể. Em thừa biết ngay khi mới gặp
anh, rằng anh chỉ ở đây vài tuần, nhưng em không nghĩ nói lời chia tay
lại khó khăn đến thế.”

“Anh không muốn chia tay,” tôi nói, rồi nhẹ nhàng nâng mặt cô

hướng về phía tôi.

Tôi có thể nghe thấy tiếng sóng vỗ ì oạp vào chân cầu tàu bên dưới.

Một đàn chim mòng biển bay ngang qua đầu, và tôi cúi xuống hôn cô,
môi tôi chỉ lướt qua môi cô. Hơi thở của cô có mùi quế và bạc hà, và
tôi lại nghĩ đến chuyện trở về nhà.

Với hy vọng kéo cô ra khỏi những ý nghĩ ảm đạm đó, tôi ôm chặt

cô và chỉ vào cái túi. “Vậy em mua cho anh sách gì thế?”

Lúc đầu cô có vẻ bối rối, rồi nhớ ra là mình đã nói đến chuyện này

lúc nãy rồi. “À phải. Em nghĩ cũng đến lúc tặng anh cuốn sách rồi,
phải không?”

Cách cô nói khiến tôi tự nhiên hiểu ra cô chưa mua cho tôi cuốn

sách mới nhất của Hiaasen. Tôi đợi nhưng khi tôi cố nhìn vào mắt cô
thì cô lại quay mặt đi.

“Nếu em tặng anh,” cô nói, giọng rất nghiêm túc, “anh phải hứa với

em là anh sẽ đọc nhé.”

Tôi không chắc mình hiểu rõ ý cô. “Chắc chắn rồi,” tôi nói, cố nặn

ra vài lời. “Anh hứa.”

Cô vẫn chần chừ. Rồi cô thò tay vào túi lấy cuốn sách ra. Khi cô

đưa cuốn sách cho tôi, tôi đọc nhan đề. Lúc đầu, tôi không biết phải
nghĩ thế nào. Đó là một cuốn sách - mà thực ra là một cuốn sách giáo
khoa thì đúng hơn - về căn bệnh tự kỷ và hội chứng Asperger

*

. Tôi đã

từng nghe nói đến cả hai tình trạng này và cho rằng mình chẳng biết gì
nhiều về phần lớn những gì người ta nghiên cứu. “Cuốn sách do giáo
sư của em viết,” cô giải thích. “Cô là giáo viên giỏi nhất của em trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.