JOHN YÊU DẤU - Trang 141

Tôi gật đầu. “Này, ừm... Về chuyện xảy ra tối qua,” tôi bắt đầu.

“Tôi rất xin lỗi. Tôi không có ý...”

Anh ta giơ tay lên ngăn lại. “Không sao đâu. Tôi biết cậu không cố

tình mà. Và đáng lẽ tôi phải hiểu chuyện hơn. Đáng lẽ tôi phải ngăn
một trong những sinh viên đó.”

Tôi nhìn kỹ anh ta. “Anh có đau lắm không?”
“Cũng không sao,” anh ta nói. “Tôi chỉ phải ở lại một đêm trong

phòng cấp cứu thôi. Hơi mất tí thời gian đi khám bác sĩ, và bác sĩ phải
gọi thêm người để chỉnh lại mũi cho tôi. Nhưng họ thề là mũi tôi sẽ trở
lại bình thường như cũ. Có lẽ nó sẽ hơi u lên nhưng tôi hy vọng trông
mình sẽ ngầu hơn.”

Tôi cười, rồi cảm thấy rất tệ vì đã làm như vậy. “Như tôi đã nói, tôi

xin lỗi.”

“Tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu,”, anh ta nói. “Và tôi đánh giá

cao điều ấy. Nhưng đó không phải lý do tôi đến đây.” Tim chỉ tay vào
sofa. “Tôi ngồi đây có phiền không? Tôi vẫn cảm thấy hơi choáng.”

Tôi ngồi lên mép chiếc ghế ngả, nghiêng người chống khuỷu tay lên

đầu gối. Tim ngồi trên sofa, co người lại khi đã thấy thoải mái hơn.
Anh ta đặt cái túi giấy sang một bên.

“Tôi muốn nói chuyện với cậu về Savannah,” anh ta nói. “Và về

chuyện xảy ra tối qua.”

Nhắc đến tên cô khiến sự việc lại được tái hiện, và tôi liếc nhìn ra

chỗ khác.

“Cậu biết chúng tôi là bạn rất thân, phải không?” Anh ta không đợi

câu trả lời. “Tối qua chúng tôi đã nói chuyện hàng giờ liền trong bệnh
viện, và tôi chỉ muốn đến đây để xin cậu đừng giận cô ấy vì những gì
cô ấy đã làm. Cô ấy biết mình đã sai và chẩn đoán bệnh cho bố cậu
không phải là việc của cô ấy. Cậu nghĩ thế là đúng.”

“Tại sao cô ấy không đến đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.