thằng bé. Và cậu biết cuối cùng tôi đã quyết định thế nào không?
Chẳng vấn đề gì cả. Tôi vẫn yêu thương, trông nom nó, và tôi sẽ luôn
làm như vậy. Nhưng... tìm hiểu về tình trạng của nó giúp cho mọi việc
trở nên dễ dàng hơn giữa chúng tôi. Khi tôi hiểu ra... tôi không còn
chờ đợi nó cư xử theo một lối nhất định nữa. Và khi không còn chờ
đợi nữa, tôi thấy việc chấp nhận nó dễ dàng hơn.”
Tôi suy nghĩ về chuyện này. “Nhỡ ông ấy không mắc chứng
Asperger thì sao?” tôi hỏi.
“Cũng có thể.”
“Vậy nếu tôi nghĩ ông mắc bệnh thật thì sao?”
Anh ta thở dài. “Chuyện không đơn giản như vậy, đặc biệt là ở
những trường hợp nhẹ hơn,” anh ta nói. “Nó không chỉ là chuyện cậu
lấy một ống máu ra rồi xét nghiệm. Có lẽ cậu hiểu những vấn đề có
thể hiểu, và đó là tất cả những gì cậu làm được. Nhưng cậu sẽ không
bao giờ biết chắc chắn. Từ những gì Savannah kể về bố cậu, thật lòng
mà nói, tôi không nghĩ ông ấy sẽ thay đổi được nhiều. Mà tại sao lại
phải thay đổi kia chứ? Ông ấy làm việc, ông ấy nuôi nấng cậu... Cậu
còn mong gì hơn ở một người cha hả?”
Tôi suy nghĩ về chuyện này trong khi những hình ảnh của bố tôi
chợt hiện ra trong đầu.
“Savannah mua cho cậu cuốn sách,” anh ta nói.
“Tôi không biết nó ở đâu,” tôi thừa nhận.
“Tôi đang giữ đây,” anh ta nói. “Tôi mang từ nhà đấy.” Anh ta đưa
tôi cái túi giấy. Không hiểu sao cuốn sách lại có vẻ nặng hơn tối qua.
“Cảm ơn anh.”
Anh ta đứng dậy, và tôi biết cuộc nói chuyện giữa chúng tôi sắp sửa
kết thúc. Anh ta đi ra phía cửa nhưng quay lại, tay đặt trên nắm đấm
cửa.
“Cậu không bắt buộc phải đọc cuốn sách đó,” anh ta nói.
“Tôi biết.”