JOHN YÊU DẤU - Trang 142

“Bây giờ cô ấy đang ở công trường. Phải có người chịu trách nhiệm

ở đó khi tôi đang hồi phục sức khỏe. Mà cô ấy cũng không biết tôi đến
đây.”

Tôi lắc đầu. “Không hiểu sao lúc đầu tôi lại giận dữ đến thế.”
“Bởi vì cậu không muốn nghe điều đó,” anh ta khẽ nói. “Tôi cũng

từng cảm thấy như vậy khi nghe ai đó nói về em trai mình, Alan.
Thằng bé bị chứng tự kỷ.”

Tôi ngẩng lên. “Alan là em trai anh?”
“Phải. Sao cơ?” anh ta hỏi. “Savannah kể cho cậu nghe về thằng bé

rồi hả?”

“Một chút,” tôi nói, nhớ lại lúc đó cô không chỉ kể về Alan, mà còn

kể nhiều hơn về người anh trai đã rất kiên nhẫn với cậu ấy và đã
truyền cảm hứng cho cô theo đuổi chuyên ngành giáo dục đặc biệt.

Trên sofa, Tim nhăn mặt khi anh ta chạm vào vết thâm tím dưới mắt

mình. “Nên cậu biết đấy,” anh ta tiếp tục, “tôi đồng ý với cậu. Đó
không phải việc của cô ấy, và tôi cũng đã nói với cô ấy rồi. Cậu có nhớ
tôi từng nói đôi khi cô ấy rất ngây thơ không? Ý tôi là như vậy đấy. Cô
ấy muốn giúp đỡ mọi người nhưng đôi khi mọi việc không đi đúng
hướng.”

“Không chỉ có cô ấy đâu,” tôi nói. “Cả tôi nữa. Như tôi nói, tôi đã

phản ứng hơi quá.”

Ánh mắt chăm chú của anh ta rất điềm tĩnh. “Cậu có nghĩ có khi cô

ấy lại đúng không?”

Tôi chắp hai tay vào nhau. “Tôi không biết. Tôi không nghĩ thế,

nhưng...”

“Nhưng cậu không biết. Mà nếu vậy thì có vấn đề gì đâu, đúng

không?”

Anh không chờ đợi câu trả lời. “Tôi từng kinh qua rồi,” anh ta nói.

“Tôi còn nhớ những gì bố mẹ tôi và tôi đã trải qua với Alan. Trong
một thời gian dài, chúng tôi không hề biết có chuyện gì xảy ra với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.