JOHN YÊU DẤU - Trang 147

đứng cái sạn một cách cẩn thận khi ông rán thịt. Tôi biết bố sẽ bỏ thêm
muối và tiêu, và chỉ một lúc sau, ông làm y hệt như vậy. Tôi biết bố sẽ
mở hộp xốt cà chua ngay sau đó, và một lần nữa, tôi lại không sai.
Như thường lệ, bố không hỏi thăm một ngày của tôi thế nào, ông thích
lặng lẽ làm việc hơn. Hôm qua tôi cho rằng đó là bởi chúng tôi là hai
người xa lạ; hôm nay tôi hiểu rằng có khả năng chúng tôi sẽ mãi mãi
là hai người xa lạ. Nhưng lần đầu tiên trong đời, tôi thấy điều này
không làm mình khó chịu.

Suốt bữa tối, tôi không hề hỏi về một ngày làm việc của bố, biết

rằng ông sẽ không trả lời. Thay vào đó, tôi kể cho ông nghe về
Savannah và thời gian chúng tôi ở bên nhau. Sau đó, tôi giúp ông rửa
bát, tiếp tục cuộc độc thoại. Khi tôi rửa bát xong, bố lại vớ lấy cái giẻ
lau. Ông lau chùi quầy bếp lần thứ hai, rồi đổi lại vị trí của hũ muối và
hũ tiêu vào đúng chỗ như khi ông về nhà. Tôi có cảm giác bố muốn
góp chuyện mà không biết nói thế nào, nhưng tôi nghĩ mình đang cố
gắng khiến bản thân thấy thoải mái hơn. Không có vấn đề gì cả. Tôi
biết bố đã sẵn sàng trốn vào phòng làm việc.

“Bố ơi,” tôi nói. “Bố cho con xem mấy đồng xu bố mới mua nhé?

Con muốn nghe mọi chuyện về chúng.”

Bố nhìn chằm chằm vào tôi cứ như không tin vào tai mình vậy, rồi

ông liếc xuống sàn nhà. Bố vuốt vuốt mái tóc thưa thớt, và tôi để ý
thấy chỗ bị hói trên đỉnh đầu ông ngày một nhiều thêm. Khi ông
ngẩng lên nhìn tôi lần nữa, trông ông gần như sợ sệt.

“Được thôi,” cuối cùng ông nói.
Chúng tôi cùng bước vào phòng làm việc, và khi tôi cảm thấy bàn

tay dịu dàng của bố đặt lên lưng mình, tất cả những gì tôi có thể nghĩ
tới là tôi chưa từng gần gũi với ông đến thế trong nhiều năm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.