JOHN YÊU DẤU - Trang 153

Tôi ôm cô chặt hơn. “Tất nhiên rồi. Anh muốn nói là, anh không hề

vui tí nào khi phải xa em, và anh chỉ ước gì mình đóng quân gần đây,
nhưng đó là tất cả những gì anh có thể hứa với em bây giờ. Anh sẽ yêu
cầu được chuyển quân khi anh quay trở lại Đức, nhưng có trời mới
biết việc này sẽ tiến triển thế nào.”

“Em hiểu,” cô thì thầm. Vì bất cứ lý do gì, sự nghiêm nghị của

Savannah cũng khiến tôi lo lắng.

“Em sẽ viết thư cho anh chứ?” tôi hỏi.
“Í ẹ,” cô đùa, và nỗi lo lắng của tôi tan biến. “Tất nhiên rồi,” cô

mỉm cười nói. “Sao anh lại có thể hỏi như vậy được nhỉ? Em sẽ luôn
viết thư cho anh. Rồi anh sẽ thấy em viết những lá thư ngọt ngào đến
cỡ nào.”

“Anh không nghi ngờ điều đó.”
“Em nghiêm túc đấy,” cô nói. “Việc đó đã trở thành thông lệ trong

gia đình em vào mỗi kỳ nghỉ. Nhà em viết thư cho những người yêu
thương. Nói với họ rằng họ có ý nghĩa biết bao với gia đình em và gia
đình em mong đến lúc được gặp họ chừng nào.”

Tôi lại hôn lên cổ cô. “Vậy anh có ý nghĩa gì đối với em? Và em

mong được gặp lại anh nhiều đến thế nào?”

Cô ngả người ra sau. “Anh đọc thư em thì sẽ biết.”
Tôi cười lớn, nhưng tôi cảm thấy trái tim mình tan nát. “Anh sẽ nhớ

em lắm,” tôi nói.

“Em cũng sẽ nhớ anh.”
“Giọng em nghe không đau khổ lắm nhỉ.”
“Đó là vì em đã khóc rồi, nhớ chứ? Hơn nữa, cũng không phải là

em sẽ không bao giờ được gặp lại anh. Cuối cùng em cũng hiểu ra
điều đó. Phải, sẽ khó khăn lắm, nhưng cuộc sống trôi qua cũng nhanh -
chúng ta sẽ gặp lại nhau. Em biết mà. Em có thể cảm thấy điều đó. Cứ
như là em có thể cảm nhận được anh quan tâm đến em và em yêu anh
nhiều đến nhường nào vậy. Em biết trong tim em chuyện này chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.