JOHN YÊU DẤU - Trang 154

chấm dứt, và rằng chúng ta sẽ vượt qua. Nhiều đôi cũng làm được mà.
Cứ cho là nhiều cặp không làm được đi, nhưng họ không có những gì
chúng ta có.”

Tôi rất muốn tin cô. Tôi muốn tin cô hơn bất cứ thứ gì trên đời,

nhưng tôi tự hỏi liệu mọi chuyện có thực sự đơn giản như vậy không.

Khi mặt trời biến mất đằng sau đường chân trời, chúng tôi quay lại

xe, và tôi đưa cô trở về ngôi nhà ven biển. Tôi dừng xe cách nhà một
đoạn nên không ai trong nhà có thể nhìn thấy chúng tôi, khi chúng tôi
đi ra khỏi xe, tôi vòng tay ôm cô. Chúng tôi hôn nhau và tôi ôm cô
thật gần, biết chắc chắn năm sau sẽ là năm dài nhất trong đời mình.
Tôi ước ao cháy bỏng rằng mình chưa bao giờ nhập ngũ, rằng mình là
người tự do. Nhưng thực tế không phải vậy.

“Có lẽ anh phải về thôi.”
Cô gật đầu, bắt đầu khóc. Tôi cảm thấy ngực mình thắt lại.
“Anh sẽ viết thư cho em,” tôi hứa.
“Vâng,” cô nói. Cô lau nước mắt rồi thò tay vào túi xách. Cô lấy ra

một chiếc bút và một mảnh giấy nhỏ. Cô bắt đầu viết vội vàng. “Đây
là địa chỉ và số điện thoại nhà em, được chứ? Và cả địa chỉ email của
em nữa.”

Tôi gật đầu.
“Nhớ là năm sau em sẽ chuyển sang ký túc xá khác, nhưng em sẽ

cho anh biết địa chỉ mới ngay khi em đến nơi. Nhưng anh vẫn có thể
liên lạc với em qua bố mẹ em. Họ sẽ chuyển cho em bất cứ cái gì anh
gửi.”

“Anh hiểu,” tôi nói. “Em vẫn giữ thông tin của anh đấy chứ? Thậm

chí nếu anh phải đi làm nhiệm vụ ở đâu đó, anh vẫn nhận được thư từ.
Cả email nữa. Quân đội rất giỏi lắp đặt máy tính, kể cả ở nơi khỉ ho cò
gáy.”

Cô vòng tay quanh mình như một đứa trẻ đáng thương. “Em sợ,” cô

nói. “Cái việc anh làm lính ấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.