JOHN YÊU DẤU - Trang 163

thế, và thời gian trôi đi, niềm tin đó khiến tình yêu tôi dành cho cô trở
nên mãnh liệt hơn.

Tất nhiên, tôi muốn biết rằng Savannah vẫn quan tâm đến tôi, và về

việc này, cô chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Tôi cho đó là lý do tôi cất
giữ từng bức thư cô gửi. Cuối mỗi bức thư, cô luôn viết vài câu, có khi
là một đoạn ngắn khiến tôi dừng lại, lời lẽ khiến tôi luôn ghi nhớ, tôi
cứ đọc đi đọc lại đoạn đó, vừa đọc vừa cố gắng tưởng tượng ra giọng
cô. Giả dụ như một đoạn từ bức thư thứ hai tôi nhận được:

Khi em nghĩ về anh và em, về những gì chúng ta đã chia sẻ với
nhau, em biết rằng người khác sẽ dễ dàng quên đi thời gian
chúng ta bên nhau, coi đó chỉ như chuyện phải đến sau những
ngày đêm cùng nhau trên biển, “một cuộc tình chớp nhoáng”
trong một hành trình dài chắc chắn chẳng có ý nghĩa gì. Đó là lý
do em không nói với mọi người về chuyện của chúng ta. Họ sẽ
không thể hiểu được, và em không thấy cần thiết phải giải thích,
đơn giản vì em biết trong trái tim em, chuyện của chúng ta chân
thật đến thế nào. Khi em nghĩ về anh, em không thể không mỉm
cười, em biết rằng bằng cách nào đó, anh đã làm cho em trọn
vẹn hơn. Em yêu anh, không chỉ lúc này mà sẽ là mãi mãi, và em
luôn mơ đến một ngày anh lại đón em trong vòng tay anh.

Hay đây, từ một bức thư sau khi tôi gửi cho cô tấm ảnh của mình:

Và cuối cùng, em muốn cảm ơn anh về tấm ảnh. Em đã cất trong
ví. Trông anh rất khỏe mạnh và vui vẻ, nhưng em phải nói với
anh rằng em đã khóc khi xem ảnh. Không phải vì nó làm cho em
buồn - dù đúng là em buồn thật, kể từ khi em biết không được gặp
anh nữa - mà vì nó làm em hạnh phúc. Tấm ảnh nhắc nhở em
rằng anh là điều tuyệt vời nhất từng đến trong đời em.

Và đây nữa, từ lá thư cô viết khi tôi đang ở Kosovo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.