JOHN YÊU DẤU - Trang 172

Tôi cảm thấy Savannah đá chân tôi dưới gầm bàn. Cô ngầm lắc đầu.

Tôi phải thừa nhận rằng tôi rất thích nhìn Savannah tỏ ra lúng túng,
nhưng thế là đủ rồi. Tôi giả vờ tập trung. “Bây giờ thì cháu không thể
nhớ ra được nữa,” tôi đáp.

“Cô rất ghét khi quên mất giấc mơ đẹp của mình,” mẹ cô nói. “Bữa

sáng được không cháu?”

“Mùi vị tuyệt lắm ạ,” tôi nói. “Cảm ơn cô.” Tôi liếc sang Savannah.

“Hôm nay em có kế hoạch gì không?”

Cô nhoài người qua bàn. “Em đang nghĩ có khi chúng ta đi cưỡi

ngựa. Anh có muốn đi không?”

Thấy tôi hơi chần chừ, cô cười to. “Anh sẽ ổn thôi mà,” cô nói

thêm. “Em đảm bảo đấy.”

“Em nói thì dễ lắm.”

Cô cưỡi con Midas; còn tôi, cô đề nghị con Pepper, con ngựa đua

400m mà bố cô thường cưỡi. Gần như cả ngày hôm đó chúng tôi cưỡi
ngựa suốt con đường mòn, phi nước đại qua những cánh đồng rộng
lớn, và khám phá một phần thế giới của cô. Cô chuẩn bị bữa ăn trưa dã
ngoại, và chúng tôi ăn ở một nơi có thể quan sát Lenoir từ trên cao. Cô
chỉ cho tôi ngôi trường cô từng theo học và nhà của những người cô
quen biết. Tôi chợt nhận ra một điều rằng cô không chỉ yêu nơi này
mà cô còn không bao giờ muốn sống ở một nơi nào khác.

Chúng tôi ngồi trên yên ngựa đến sáu hay bảy tiếng đồng hồ, và tôi

đã cố gắng hết sức để theo kịp cô, dù gần như không thể. Mặt mũi tôi
không lấm lem bùn đất sau khi buổi cưỡi ngựa kết thúc, nhưng thi
thoảng có vài khoảnh khắc khá nguy hiểm khi con Pepper chồm lên và
tôi phải cố hết sức để ngồi vững. Tuy nhiên, mãi đến khi Savannah và
tôi chuẩn bị ăn tối, tôi mới nhận ra mình đã dính vào trò gì. Dần dần,
tôi bắt đầu nhận ra dáng đi của mình như một chú vịt lạch bạch. Bắp
chân tôi có cảm giác như bị Tony thụi cho hàng giờ liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.