JOHN YÊU DẤU - Trang 173

Tối thứ Bảy, Savannah và tôi đi ăn tối ở một quán ăn Italia nhỏ rất

ấm cúng. Sau đó, cô đề nghị đi nhảy, nhưng lúc đó tôi hầu như không
thể cử động được. Khi tôi đi tập tễnh ra xe, cô lo lắng đến nỗi liền
chạy ra ngăn tôi lại.

Cô cúi người sờ nắn chân tôi. “Ấn vào đây anh thấy đau không?”
Tôi nhảy dựng và hét tướng lên. Chả hiểu sao cô lại thấy thích thú.
“Sao em làm thế? Đau lắm đấy!”
Cô cười. “Chỉ kiểm tra thôi mà.”
“Kiểm tra cái gì? Anh đã nói với em anh đang bị đau rồi mà.”
“Em chỉ muốn xem liệu một bà cụ non như em có thể làm một

người lính to lớn rắn rỏi như anh kêu toáng lên không thôi.”

Tôi xoa xoa chân mình. “Rồi, xin em đừng kiểm tra nữa, được

chứ?”

“Được thôi,” cô nói. “Em xin lỗi.”
“Trông em chả có ý xin lỗi gì cả.”
“Nào, em có mà,” cô nói. “Nhưng cũng buồn cười cơ, anh không

thấy thế sao? Ý em là, em cưỡi ngựa cũng lâu như anh, thế mà em vẫn
ổn.”

“Em lúc nào mà chẳng cưỡi.”
“Em không cưỡi hơn một tháng nay rồi.”
“Ừm.”
“Thôi nào. Thừa nhận đi. Chuyện này rất buồn cười phải không?”
“Không tí nào.”

Chủ nhật, chúng tôi đi lễ nhà thờ với gia đình cô. Tôi đau nhức quá

đến nỗi từ đó cho đến hết ngày không làm được một việc gì, chỉ còn
cách thả mình xuống sofa xem bóng chày với bố cô. Mẹ Savannah
mang bánh mì kẹp vào cho chúng tôi, và suốt cả buổi chiều tôi cứ co
rúm lại mỗi lần cố xoay trở cho thoải mái trong khi trận bóng đang
bước vào hiệp phụ. Bố cô là người rất dễ nói chuyện, câu chuyện giữa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.