JOHN YÊU DẤU - Trang 183

phải gánh vác. Mà nếu không nhầm thì em đã xin lỗi vì về nhà muộn
ngay khi bước vào cửa rồi còn gì.”

“Anh biết, nhưng…”
“Nhưng gì? Em xin lỗi thế vẫn chưa đủ hay sao?”
“Anh không nói vậy.”
“Vậy ý anh là gì?”
Khi tôi chưa tìm ra lời gì để nói thì cô chống hai tay vào hông.

“Anh muốn biết em nghĩ gì không? Anh vẫn giận vì chuyện tối qua.
Nhưng để em đoán xem nào - anh cũng không muốn nhắc đến chuyện
đó, đúng không?”

Tôi nhắm mắt lại. “Tối qua, em...”
“Em?” cô ngắt lời, và bắt đầu lắc đầu. “Trời ơi đừng trách em vì

chuyện này! Em chẳng làm gì sai cả. Em không phải người khơi mào
mọi chuyện! Tối qua đáng lẽ rất vui - đáng lẽ là thế - nhưng anh cứ
ngồi đó, xử sự cứ như muốn bắn ai đó vậy.”

Cô đã cường điệu quá mức. Hoặc mặt khác, cô không có ý vậy. Dù

thế nào thì tôi cũng im lặng.

Cô tiếp tục. “Anh có biết là hôm nay em phải lấy cớ vì anh không?

Và anh biết chuyện này khiến em cảm thấy thế nào không? Em ở đây,
ca ngợi anh suốt cả năm dài, kể với bạn bè em rằng anh là một người
tuyệt vời như thế nào, anh chín chắn ra sao, em tự hào biết bao về
công việc anh đang làm. Và cuối cùng thì họ thấy mặt khác trong con
người anh mà thậm chí em chưa từng thấy trước đây. Anh đúng là...
thô lỗ.”

“Vậy em có bao giờ nghĩ rằng anh hành động như vậy là bởi vì anh

không muốn có mặt ở đó không?”

Câu nói này đã khiến cô khựng lại, nhưng chỉ được một chốc. Cô

khoanh tay lại. “Có lẽ cách xử sự của anh tối qua là lý do để em về
muộn hôm nay.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.