JOHN YÊU DẤU - Trang 185

“Và điều đó làm anh bực mình? Rằng em quá bận rộn? Rằng em có

cuộc sống riêng? Anh muốn em phải làm gì? Nghỉ học cả tuần hả? Gọi
điện xin nghỉ dạy hả? Hay bỏ luôn cả bài tập ở nhà?”

“Không...”
“Vậy anh muốn gì?”
“Anh không biết.”
“Nhưng anh sẵn sàng làm bẽ mặt em trước mặt bạn bè em?”
“Anh không làm bẽ mặt em,” tôi chống chế.
“Không ư? Vậy tại sao hôm nay Tricia phải kéo em ra nói nhỏ? Tại

sao cô ấy cảm thấy cần phải nói với em rằng chúng ta chẳng có điểm
gì chung cả và rằng mình em có thể ổn hơn rất nhiều?”

Thật đau đớn, nhưng tôi không biết liệu cô có hiểu tác động của nó

không. Đôi khi sự tức giận khiến mọi chuyện trở nên không thể, điều
đó tôi hiểu rất rõ. “Tối qua anh chỉ muốn dành thời gian bên em thôi.
Đó là tất cả những gì anh muốn nói.”

Những gì tôi nói chẳng có hiệu quả đối với cô.
“Vậy tại sao anh không nói cho em biết?” cô hỏi vặn. “Nói gì đó đại

loại như ‘Chúng ta làm việc khác có được không? Anh không có hứng
đi chơi với nhiều người lắm.’ Đó là tất cả những gì anh phải nói. Em
đâu có đọc được suy nghĩ của anh, John.”

Tôi định mở miệng trả lời nhưng chẳng nói được gì. Thay vào đó,

tôi quay đi bước sang bên kia phòng. Tôi nhìn chăm chú ra ngoài cửa
hiên, không còn giận nhiều nữa sau những gì cô nói, chỉ thấy... buồn
thôi. Tôi cảm thấy bằng cách nào đó mình đã mất cô, và tôi không biết
liệu đó có phải vì tôi đã quá thờ ơ hay là vì tôi hiểu quá rõ chuyện gì
đang thực sự xảy ra giữa hai chúng tôi.

Tôi không muốn nói chuyện này nữa. Tôi chưa bao giờ giỏi nói

chuyện cả, và tôi nhận ra tôi chỉ muốn cô sang bên này phòng ôm tôi,
để nói rằng cô hiểu chuyện gì khiến tôi buồn bực đến thế và rằng tôi
không phải lo lắng gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.