JOHN YÊU DẤU - Trang 227

Lúc chiều muộn, Lucy, cô bạn gái cũ từ thuở nào đến. Khi thấy cô

đứng ở bậc cửa, tôi chẳng biết phải nói gì. Cô gái có làn da rám nắng
trong những năm phóng túng của tôi đã không còn; thay vào đó là một
người phụ nữ trong chiếc quần tây đen đắt tiền và áo cánh lụa.

“John, em rất lấy làm tiếc,” cô thì thầm, đi về phía tôi. Chúng tôi

ôm nhau thật chặt, và cảm giác cơ thể cô áp sát vào cơ thể tôi cứ như
là một cốc nước lạnh trong ngày hè nóng bức. Cô xức loại nước hoa
dịu nhẹ, tôi không thể xác định là loại nước hoa gì, nhưng nó khiến tôi
nghĩ đến Paris, cho dù tôi chưa từng đến đó.

“Em vừa đọc cáo phó,” cô nói sau khi rời ra. “Em rất lấy làm tiếc vì

đã không đến dự tang lễ.”

“Không sao đâu,” tôi nói. Tôi chỉ tay về phía sofa. “Em có muốn

vào nhà không?”

Cô ngồi bên cạnh tôi, thấy tôi nhận ra cô không hề đeo nhẫn cưới,

cô vô thức giấu bàn tay đi.

“Mọi chuyện không tốt đẹp,” cô nói. “Em đã ly dị từ năm ngoái.”
“Anh rất lấy làm tiếc.”
“Em cũng vậy,” cô nói, rồi nắm tay tôi. “Anh ổn chứ?”
“Ừ,” tôi nói dối. “Anh ổn.”
Chúng tôi nói chuyện một lúc về ngày xưa; cô ngờ rằng cú điện

thoại cuối cùng của cô đã khiến tôi nhập ngũ. Tôi bảo cô đó chính là
những gì tôi cần vào lúc đó. Cô kể về sự nghiệp của mình - cô hỗ trợ
thiết kế và sắp xếp các khu bán lẻ trong cửa hàng bách hóa - và hỏi tôi
về Iraq. Tôi kể cho cô nghe về cát. Cô cười và không hỏi gì thêm nữa.
Sau một lúc, cuộc trò chuyện dần chậm lại khi chúng tôi nhận ra cả hai
đều đã thay đổi nhiều. Có lẽ đó là vì chúng tôi đã từng gần gũi hoặc có
lẽ bởi cô là đàn bà, nhưng tôi cảm thấy cô quan sát tôi rất kỹ và biết
trước cô sẽ hỏi gì tiếp theo.

“Anh đang yêu, phải không?” cô thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.