Mười tám
Đêm đó, tôi ngủ trên giường của bố, lần duy nhất trong đời. Cơn
bão đã qua, và nhiệt độ tăng lên đến mức kinh khủng. Kể cả mở cửa sổ
cũng không làm cho tôi mát hơn, và tôi cứ trằn trọc hàng giờ đồng hồ
liền. Bò ra khỏi giường vào sáng hôm sau, tôi tìm thấy chìa khóa xe
của bố trên tấm bảng treo đồ trong bếp. Tôi vứt đống đồ lề của mình
vào cốp xe và lấy một số thứ trong nhà mà tôi muốn giữ. Ngoại trừ
bức ảnh thì chẳng có gì đáng kể. Sau đó, tôi gọi cho ông luật sư và
chấp nhận lời đề nghị tìm người chuyển nốt đồ đạc còn lại và bán căn
nhà. Tôi để chìa khóa nhà trong thùng thư.
Trong nhà để xe, phải mất vài giây tôi mới khởi động máy được.
Tôi lùi xe ra ngoài, đóng cửa nhà để xe, rồi khóa lại. Từ sân, tôi nhìn
lại căn nhà, nghĩ về bố và biết rằng mình sẽ không bao giờ quay lại
nơi này nữa.
***
Tôi lái xe đến cơ sở chăm sóc sức khỏe, lấy đồ đạc của bố, rồi rời
khỏi Wilmington, thẳng tiến về miền Tây dọc theo đường cao tốc liên
bang, tiếp tục hành trình vô định. Lâu lắm rồi tôi chưa đi đường này,
và tôi chỉ hiểu sơ sơ về giao thông, nhưng những cảm giác quen thuộc
dần tràn về. Tôi đi qua thành phố của tuổi thơ tôi, đến Raleigh rồi đến
Chapel Hill, nơi ký ức chợt dội về với cảm xúc đau đớn tột độ, và tôi
thấy mình nhấn ga, cố gắng quên tất cả.
Tôi lái xe qua Burlington, Greensboro, và Winston-Salem. Ngoại
trừ dừng lại ở cây xăng lúc sáng sớm để đổ xăng và mua một chai
nước, tôi cứ nhấn ga tiến lên phía trước, uống từng hớp nước nhưng