JOHN YÊU DẤU - Trang 239

“Em hỏi anh câu này rồi mà.”
“Em biết thế,” cô nói. “Nhưng anh chưa thực sự trả lời.”
Tôi chăm chú nhìn cô. Không, tôi chưa trả lời. Tôi không chắc mình

có thể giải thích việc này và tôi đổi chân. “Anh không biết phải đi
đâu.”

Cô làm tôi ngạc nhiên khi gật đầu. “À há,” cô công nhận.
Chính sự chấp nhận hoàn toàn trong giọng cô khiến tôi tiếp tục.
“Anh nói thật đấy,” tôi nói. “Về vài phương diện nào đó, em là

người bạn tốt nhất anh từng có.”

Tôi thấy mặt cô dịu lại. “Được rồi,” cô nói. Câu trả lời của cô khiến

tôi nhớ đến bố mình, và sau khi trả lời, có lẽ cô cũng nhận ra điều đó.
Tôi gượng gạo xem xét xung quanh.

“Đây là trại chăn nuôi mà em từng mơ ước, đúng không?” tôi hỏi.

“Hy vọng và Ngựa cho trẻ tự kỷ, phải không?”

Cô luồn tay vào tóc, vén một lọn ra sau tai. Hình như cô rất hài lòng

về những gì tôi đã nhớ. “Đúng thế,” cô nói. “Đúng là vậy.”

“Mọi thứ có như em nghĩ không?”
Cô giơ tay lên cười lớn. “Đôi khi,” cô nói. “Nhưng anh đừng vội

nghĩ thế là đủ để thanh toán các hóa đơn. Bọn em đều có công việc cả,
và ngày nào em cũng nhận ra rằng những gì em học ở trường không
nhiều như em tưởng.”

“Thật sao?”
Cô lắc đầu. “Một số đứa trẻ ở đây, hoặc ở trung tâm, rất khó tiếp

cận.” Cô ngập ngừng, cố gắng lựa đúng từ. Cuối cùng cô lắc đầu. “Em
cứ tưởng tất cả bọn trẻ đều giống như Alan, anh biết không?” Cô
ngẩng lên. “Anh có nhớ chuyện em kể về thằng bé không?”

Thấy tôi gật đầu, cô tiếp tục. “Hóa ra trường hợp của Alan là đặc

biệt. Em không biết - có lẽ là do nó lớn lên trong trại nuôi ngựa, nhưng
nó thích nghi với điều này dễ dàng hơn nhiều so với hầu hết bọn trẻ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.