JOHN YÊU DẤU - Trang 26

“Tôi không có hứng.”
“Tại sao cậu lại không hứng thú được nhỉ? Sabine thề là bạn cô ấy

đẹp tuyệt. Chân dài, tóc vàng, và mê tequila.”

“Rủ Don đi. Tôi chắc chắn là cậu ấy thích đi đấy.”
“Castelow ư? Không đời nào. Sabine không thể chịu đựng được cậu

ta.”

Tôi không nói gì.
“Chúng ta chỉ đi vui vẻ một chút thôi mà.”
Tôi lắc đầu, tự nhủ thà một mình còn hơn quay trở lại con người

trước kia, nhưng mặt khác tôi cũng băn khoăn liệu rốt cuộc rồi tôi có
trở thành thầy tu như bố mình không.

Biết là không thể làm tôi đổi ý, Tony chẳng buồn giấu vẻ khó chịu

lúc ra cửa. “Nhiều khi tôi không thể hiểu nổi cậu.”

Khi bố ra sân bay đón tôi, ông không nhận ra tôi ngay và suýt giật

nảy mình khi tôi vỗ vai ông. Trông ông nhỏ bé hơn tôi nhớ. Thay vì
ôm tôi, ông lại bắt tay và hỏi tôi về chuyến bay, nhưng không ai trong
hai chúng tôi biết phải nói gì tiếp theo, vì thế chúng tôi đi lang thang
bên ngoài. Trở về nhà sao mà kỳ quặc và bối rối đến thế, và tôi cảm
thấy bực mình, y hệt lần trước tôi về nghỉ phép. Lúc quăng đồ vào cốp
trong bãi đậu xe, tôi phát hiện trên đuôi con Ford Escort cổ của bố có
dán một miếng đề can kêu gọi mọi người HÃY ỦNG HỘ BINH LÍNH
CỦA CHÚNG TA. Tôi không biết chắc điều đó có ý nghĩa thế nào với
bố, nhưng tôi vẫn vui khi nhìn thấy nó.

Về đến nhà, tôi cất đồ vào căn phòng cũ của mình.
Mọi thứ vẫn ở chỗ cũ như tôi nhớ, từ những chiếc cúp ám bụi nằm

trên giá cho đến một chai Wild Turkey chỉ còn phân nửa giấu cuối
ngăn kéo đựng đồ lót của tôi. Những thứ còn lại trong nhà vẫn vậy.
Tấm chăn ngày nào vẫn phủ ghế sofa, cái tủ lạnh màu xanh lá cây
dường như gào lên rằng nó không thuộc về nơi này, còn chiếc TV chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.