Tôi không tin là vậy, và Tim cũng không tin tôi khi tôi nói vậy.
Nhưng thế cũng đủ cho cả hai chúng tôi bỏ qua chuyện này. “Điều gì
khiến cậu đến đây? Sau từng ấy thời gian?”
“Bố tôi vừa mất,” tôi nói. “Tuần trước.”
Bất chấp bệnh tật, anh ta biểu lộ sự cảm thông rất chân thật. “Tôi rất
lấy làm tiếc, John. Tôi biết ông rất có ý nghĩa đối với cậu. Chuyện xảy
ra có đột ngột không?”
“Vào phút cuối cùng thì luôn đột ngột. Nhưng bố tôi ốm lâu rồi.”
“Thế cũng chẳng dễ dàng hơn.”
Tự nhiên tôi tự hỏi liệu anh ta ám chỉ mình tôi hay cả Savannah và
Alan nữa.
“Savannah kể với tôi rằng anh mất cả bố lẫn mẹ cùng một lúc.”
“Tai nạn giao thông,” anh ta tâm sự. “Thật là... không thể tin được.
Bọn tôi vừa mới ăn tối với bố mẹ tôi vài ngày trước đó, và chuyện tiếp
theo thì cậu biết rồi đấy, tôi thu xếp tang lễ cho họ. Đến giờ tôi vẫn
chưa tin đó là sự thật. Mỗi lần ở nhà, tôi vẫn cứ mong thấy mẹ mình
trong bếp hoặc thấy bố lúi húi ngoài vườn.” Tim ngập ngừng, và tôi
hiểu anh ta đang hồi tưởng lại những hình ảnh đó. Cuối cùng anh ta
lắc đầu. “Cậu có cảm thấy thế không? Khi cậu ở nhà ấy?”
“Từng giây phút.”
Anh ta dựa đầu ra phía sau. “Tôi nghĩ mấy năm vừa rồi thật khó
khăn cho cả hai chúng ta. Quá đủ để thử thách niềm tin của cậu.”
“Kể cả với anh nữa chứ?”
Anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười. “Tôi nói thử thách, chứ không
nói chấm dứt.”
“Không, tôi không nghĩ là sẽ chấm dứt đâu.”
Tôi nghe tiếng cô y tá đến gần, tôi tưởng cô ấy sẽ vào phòng, nhưng
cô ấy lại đi sang phòng khác. “Tôi rất mừng vì cậu đã đến thăm
Savannah,” anh ta nói. “Tôi biết, nói vậy nghe có vẻ sáo rỗng sau tất