“Một chút,” tôi nói. “Không đủ để hiểu toàn bộ câu chuyện. Tim kể
là anh ấy phát hiện ra nốt ruồi chảy máu. Anh ấy quên mất chuyện đó
một thời gian dài, rồi cuối cùng đến khám bác sĩ.”
Cô gật đầu. “Đó là một trong những chuyện điên rồ, phải không? Ý
em là, nếu Tim suốt ngày phơi mình dưới nắng thì có lẽ em còn hiểu
được. Nhưng cái nốt ruồi đó lại nằm ở bắp chân sau. Anh biết anh ấy -
anh có bao giờ hình dung ra Tim mặc quần soóc lửng chưa? Anh ấy
hầu như không mặc quần soóc bao giờ, kể cả ở biển, và anh ấy luôn là
người rầy la bọn em về việc phải bôi kem chống nắng. Tim cũng
không uống rượu, không hút thuốc lá, rất cẩn thận về những gì anh ấy
ăn. Nhưng vì lý do nào đó, anh ấy vẫn mắc bệnh ung thư da. Họ đã cắt
bỏ vùng da xung quanh nốt ruồi, và do nó lan ra xung quanh nên họ đã
cắt luôn mười tám khối u bạch huyết. Trong mười tám khối u có một
khối phản ứng dương tính với ung thư da. Tim bắt đầu quá trình hóa
trị - đó là phương pháp điều trị tiêu chuẩn, và quá trình này kéo dài
tròn một năm - và bọn em cố gắng tỏ ra lạc quan. Nhưng rồi mọi việc
bắt đầu trở nên tệ đi. Trước hết là với quá trình hóa trị, và rồi vài tuần
sau phẫu thuật, Tim bị viêm tế bào gần vết mổ ở háng.”
Khi thấy tôi cau mày, cô khựng lại.
“Xin lỗi anh. Dạo này em quen nói chuyện kiểu này với bác sĩ rồi.
Viêm tế bào là da bị nhiễm khuẩn, và bệnh tình của Tim vô cùng
nghiêm trọng. Anh ấy phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt mười
ngày liền. Em đã tưởng rằng em sẽ mất Tim, nhưng anh ấy là một
chiến binh, anh biết không? Anh ấy đã vượt qua và tiếp tục đợt điều
trị, nhưng tháng trước bọn em lại phát hiện ra những thương tổn bị
ung thư gần vùng ung thư da trước đây của anh ấy. Tất nhiên, phát
hiện này có nghĩa là Tim phải trải qua một đợt phẫu thuật khác, nhưng
thậm chí tệ hơn, điều đó có nghĩa là có lẽ quá trình hóa trị không có
hiệu quả như vốn dĩ nó phải phát huy tác dụng. Vì thế Tim lại phải
chụp cắt lớp và kiểm tra bằng phương pháp chẩn đoán hình ảnh bằng