và tất cả những khoản phát sinh mà không thắc mắc gì. Thậm chí họ
còn vừa mới phân công em làm nhân viên xã hội tư, và hãy tin em,
người ở công ty bảo hiểm rất thông cảm với hoàn cảnh của bọn em.
Nhưng họ cũng chẳng làm gì hơn được, vì bác sĩ cho rằng tốt nhất nên
dành thêm thời gian cho quá trình hóa trị. Không một công ty bảo
hiểm nào trên thế giới thanh toán cho những điều trị thí nghiệm đâu.
Và không một công ty bảo hiểm nào đồng ý thanh toán cho những
điều trị nằm ngoài điều trị tiêu chuẩn, nhất là việc đó tiến hành ở bang
khác và thử những phương pháp mới mà không chắc có hiệu quả hay
không.”
“Vậy thì kiện họ đi nếu em phải làm thế.”
“John, công ty bảo hiểm không bận tâm đến chi phí nằm phòng săn
sóc đặc biệt và viện phí phát sinh, và sự thật đau đớn là Tim đang
được điều trị rất thích hợp. Vấn đề là, em không thể chứng minh được
Tim sẽ khỏe hơn khi nằm ở bệnh viện khác, được điều trị theo cách
khác. Em nghĩ có lẽ cách này sẽ giúp được Tim, em hy vọng sẽ giúp
được anh ấy, nhưng không ai biết chắc cả.” Cô lắc đầu. “Dù sao, kể cả
em có kiện và công ty bảo hiểm cuối cùng cũng sẽ thanh toán tất cả
những chi phí mà em yêu cầu, thì cũng mất thời gian... mà thời gian
thì bọn em không có.” Cô thở dài. “Tiền không phải là vấn đề, mà vấn
đề là thời gian.”
“Theo như em nói thì phải mất bao nhiêu tiền?”
“Rất nhiều. Và nếu Tim phải điều trị trong bệnh viện với những vết
nhiễm trùng và trong phòng săn sóc đặc biệt - như trước đây - thì em
không thể mường tượng được chuyện gì sẽ xảy ra. Vượt quá khả năng
chi trả của em, chắc chắn là như vậy.”
“Em sẽ làm gì?”
“Kiếm tiền,” cô nói. “Em không còn lựa chọn nào khác. Và địa
phương cũng rất ủng hộ. Ngay khi chuyện về Tim được đồn ra ngoài,
đài truyền hình và báo địa phương đã đăng chuyện anh ấy chống trả
với bệnh tật như thế nào, và mọi người trong khắp thị trấn đã hứa sẽ