JOHN YÊU DẤU - Trang 271

đầu nhìn ra ngoài cửa sổ căng tin, nhưng tôi biết cô không nhìn bãi cỏ
thoai thoải phía xa xa kia.

“Này em,” tôi nói, nắm lấy tay cô. “Anh nói thật lòng đấy. Anh rất

vui vì em đã kể cho anh nghe, nếu nhờ vậy mà em cảm thấy dễ chịu
hơn.”

Một thoáng sau, Savannah nhún vai. “Vậy thì cả hai chúng ta nhỉ?

Hai người lính bị thương đang tìm nguồn động viên an ủi.”

“Nghe có vẻ đúng đấy.”
Cô ngước mắt lên nhìn tôi. “Chúng ta thật may mắn,” cô thì thầm.
Bất chấp mọi chuyện, tôi cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp.
“Đúng thế,” tôi hưởng ứng. “Chúng ta thật may mắn.”

Chúng tôi ở trong phòng Tim gần như suốt cả buổi chiều. Anh ta

vẫn ngái ngủ khi chúng tôi quay lại đó, tỉnh dậy được vài phút rồi lại
thiếp đi. Alan chú tâm thức trông anh trai mình, không để ý đến sự có
mặt của tôi. Savannah hết ngồi cạnh Tim trên giường lại ngồi trên ghế
cạnh tôi. Khi cô ngồi gần, chúng tôi nói về bệnh tình của Tim, về bệnh
ung thư da nói chung, chi tiết cụ thể về những phương pháp điều trị
luân phiên có thể. Cô ấy đã tìm kiếm hàng tuần liền trên internet và
biết chi tiết của từng quá trình thử nghiệm lâm sàng. Cô chỉ thì thầm;
không muốn Alan nghe thấy. Khi cô nói xong, tôi hiểu về chứng bệnh
ung thư da nhiều hơn mình tưởng.

Cuối cùng Savannah đứng dậy, lúc đó khoảng quá giờ ăn tối một

chút. Tim ngủ gần như hết cả buổi chiều, và qua cách Savannah hôn
tạm biệt anh ta rất dịu dàng, tôi biết cô tin là anh ta cũng ngủ suốt cả
đêm luôn. Cô hôn anh ta lần thứ hai, rồi siết chặt tay anh ta và chỉ tay
ra cửa. Chúng tôi rón rén đi ra ngoài.

“Đi ra xe luôn nhé,” cô ấy nói khi chúng tôi ra đến hành lang.
“Em sẽ quay lại bệnh viện chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.