JOHN YÊU DẤU - Trang 280

“Anh có muốn biết em nhớ điều gì nhất không?” cô hỏi.
“Khi anh đấm vỡ mũi Tim?”
“Không.” Cô cười, rồi nghiêm túc trở lại. “Em nhớ những lần mình

đi nhà thờ. Anh có nhận ra đó là những lần duy nhất em từng thấy anh
đeo cà vạt không? Anh năng mặc đẹp vào. Trông anh rất bảnh.” Hình
như cô còn mải suy ngẫm về chuyện đó trước khi nhìn lại tôi.

“Anh có đang hẹn hò với ai không?” cô hỏi.
“Không.”
Cô gật đầu. “Thế mà em cứ tưởng. Em tưởng anh phải tính đến

chuyện đó rồi chứ.”

Cô quay ra phía cửa sổ. Xa xa, tôi có thể thấy một trong những chú

ngựa đang phi nước đại trong mưa.

“Một lúc nữa em phải cho ngựa ăn. Chắc chắn chúng đang tự hỏi

xem em ở đâu.”

“Bọn chúng sẽ ổn thôi mà,” tôi cam đoan với cô.
“Anh nói thì dễ lắm. Hãy tin em đi - khi đói bụng thì chúng cáu

kỉnh chẳng khác gì con người đâu.”

“Thật khó cho em khi phải xoay sở tất cả việc này một mình.”
“Đúng vậy. Nhưng em còn sự lựa chọn nào nữa đâu? Ít nhất chỗ

làm của em cũng thông cảm. Tim thì xin nghỉ phép, và chừng nào anh
ấy còn ở bệnh viện thì họ sẽ cho phép em chủ động về thời gian.” Rồi
với giọng đùa cợt, cô nói thêm. “Như trong quân đội đúng không?”

“Ừ. Chính xác là như vậy.”
Cô cười khúc khích, rồi nghiêm túc trở lại. “Cuộc sống ở Iraq thế

nào?”

Tôi định kể cho cô câu chuyện vui thường lệ của tôi về cát, nhưng

thay vào đó, tôi lại nói. “Khó tả lắm.”

Savannah chờ đợi, và tôi với lấy ly rượu của mình để lảng tránh. Kể

cả với cô, tôi cũng không chắc mình có muốn đi sâu vào chuyện này
không. Nhưng có gì đó xảy ra giữa chúng tôi, một thứ tôi nửa muốn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.