JOHN YÊU DẤU - Trang 285

Alan vẫn tiếp tục khóc, và cửa tủ bếp tiếp tục bị đóng sầm lại.
“Em có cần giúp gì không?” tôi gọi cô.
“Không.” Cô lắc mạnh đầu. “Cứ để em lo việc này. Thỉnh thoảng từ

viện về là nó lại như vậy.” Khi cô chạy vào bếp, tôi hầu như không
nghe tiếng cô bắt đầu nói chuyện với cậu bé. Giọng cô gần như lạc đi
trong tiếng la hét, nhưng tôi vẫn cảm thấy sự bình tĩnh trong đó, dịch
sang một bên, tôi thấy cô đứng cạnh cậu, cố gắng làm cậu bình tĩnh trở
lại. Dường như chẳng ăn thua gì, tôi cảm thấy cần giúp đỡ họ vô cùng,
nhưng Savannah vẫn bình tĩnh. Cô tiếp tục nói chuyện đều đều với
Alan, rồi đặt một tay lên đầu cậu, kèm theo là tiếng la hét phản đối của
cậu bé.

Cuối cùng, sau những việc dường như kéo dài bất tận, tiếng la hét

phản đối bắt đầu thưa dần và nhịp nhàng hơn, rồi nín hẳn. Tiếng khóc
của Alan cũng thế. Giọng Savannah giờ đây nghe khẽ khàng hơn, và
tôi không còn nghe ra gì nữa.

Tôi ngồi trên sofa. Vài phút sau, tôi đứng dậy đi ra phía cửa sổ. Trời

đã tối, mây cũng tan đi, và trên núi là một vòng xoáy các vì sao. Tôi tự
hỏi chuyện gì đang diễn ra, tôi ra một chỗ trong phòng khách có thể
nhìn vào bếp.

Savannah và Alan đang ngồi trên sàn bếp. Cô dựa lưng vào tủ bếp,

còn Alan ngả đầu trên ngực cô trong khi cô nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Cậu chớp mắt liên tục, cứ như bị chập điện vậy. Đôi mắt Savannah
ánh lên những giọt lệ, nhưng tôi thấy cô đang rất tập trung, và tôi biết
cô đã quyết không nói cho Alan biết cô cảm thấy đau lòng như thế
nào.

“Em yêu anh ấy,” tôi nghe Alan nói. Không còn nghe thấy giọng nói

trầm như khi ở bệnh viện nữa, đây là lời khẩn nài đau đớn của một cậu
bé đang hoảng sợ.

“Chị biết, em yêu. Chị cũng yêu anh ấy. Chị yêu anh ấy nhiều lắm.

Chị biết em đang sợ, và chị cũng sợ.”

Tôi cảm thấy sự chân thật trong giọng cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.