JOHN YÊU DẤU - Trang 290

Tôi gật đầu.
“Tôi cũng nghĩ vậy.” Anh ta hắng giọng. “Tôi yêu cô ấy từ khi tôi

mới mười hai tuổi. Và dần dần, cô ấy cũng yêu tôi.”

“Tại sao anh lại nói chuyện này với tôi?”
“Bởi vì,” anh ta nói, “mọi chuyện khác nhau. Tôi biết cô ấy yêu tôi,

nhưng chưa bao giờ yêu như cô ấy đã yêu cậu. Cô ấy chưa bao giờ có
đam mê cháy bỏng với tôi, nhưng chúng tôi sống với nhau rất hạnh
phúc. Cô ấy rất vui khi chúng tôi mở trại ngựa... Và việc đó khiến tôi
cảm thấy dễ chịu vì đã làm được một việc cho cô ấy. Rồi tôi bị ốm,
nhưng Savannah luôn ở đây, chăm sóc cho tôi như cách tôi sẽ chăm
sóc cho cô ấy nếu chuyện đó xảy ra với cô ấy.” Anh ta dừng lại, cố lựa
đúng từ ngữ để nói, và tôi thấy gương mặt anh ta thật đau khổ.

“Hôm qua khi cậu đến, tôi thấy ánh mắt cô ấy nhìn cậu, và tôi hiểu

rằng cô ấy vẫn còn yêu cậu. Hơn thế nữa, tôi biết cô ấy sẽ luôn luôn
yêu cậu. Điều đó làm trái tim tôi tan nát, nhưng cậu biết gì không? Tôi
vẫn còn yêu cô ấy, và đối với tôi thế có nghĩa là tôi chỉ muốn cô ấy
được hạnh phúc trong cuộc sống. Tôi muốn điều đó hơn bất cứ thứ gì
trên đời này. Đó là tất cả những gì tôi muốn làm cho cô ấy.”

Cổ họng tôi khô rát đến nỗi tôi suýt nữa không thốt nổi nên lời.

“Anh đang nói gì vậy?”

“Tôi nói đừng bỏ rơi Savannah nếu có chuyện gì xảy ra với tôi. Và

hãy hứa rằng cậu sẽ luôn trân trọng cô ấy như tôi đã từng trân trọng.”

“Tim...”
“Đừng nói gì cả, John.” Tim giơ tay lên, hoặc là ngăn tôi nói hoặc là

để tạm biệt. “Hãy nhớ những gì tôi nói nhé?”

Khi anh ta quay mặt đi, tôi hiểu cuộc trò chuyện của chúng tôi đã

kết thúc.

Lúc này tôi đứng dậy và nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, đóng cửa

lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.