JOHN YÊU DẤU - Trang 293

“Anh không biết,” tôi thừa nhận. “Anh chưa nghĩ xa đến thế.”
Tôi thấy mặt cô thoáng lộ vẻ đau đớn và thất vọng. “Anh và Tim

nói chuyện gì vậy?”

Tôi ngoái nhìn bệnh viện, rồi lại nhìn cô. “Có lẽ em nên hỏi anh

ấy.”

Miệng cô mím chặt, và người cô dường như cứng đờ. “Vậy thế này

là tạm biệt rồi ư?”

Tôi nghe tiếng còi xe ngoài đường và thấy vài chiếc xe đột nhiên

chạy chậm lại. Người lái chiếc Toyota màu đỏ vỉa tay lái sang làn
đường khác, cố gắng hết sức để tránh va chạm. Khi nhìn lại, tôi biết
mình đang đứng chắn ngang đường nhưng cô xứng đáng được nghe
câu trả lời.

“Ừ,” tôi nói, từ từ quay lại phía cô. “Anh nghĩ là như vậy.”
Đốt ngón tay cô trắng bệch hẳn so với cánh tay. “Em có thể viết thư

cho anh được không?”

Tôi ép mình đừng quay đi, lại thầm ước sao số phận của chúng tôi

đã khác. “Anh nghĩ đó không phải là một ý hay.”

“Em không hiểu.”
“Có, em có hiểu đấy,” tôi nói. “Em cưới Tim, chứ không phải anh.”

Tôi đợi một lúc cho câu nói lắng xuống trong khi cố tập trung sức
mạnh cho những gì sắp nói. “Anh ấy là người tốt, Savannah ạ. Một
người tốt hơn anh, chắc chắn là như vậy, và anh rất mừng vì em đã
cưới anh ấy. Dù anh yêu em vô cùng nhưng anh không muốn phá hoại
một cuộc hôn nhân vì lý do đó. Và sâu xa hơn, anh cũng không nghĩ là
em muốn thế. Kể cả anh yêu em, và em cũng yêu anh. Phải mất một
thời gian anh mới nhận ra điều đó, nhưng anh chắc chắn thế.”

Tôi tránh nói đến tương lai khó xác định của Tim, và tôi có thể thấy

đôi mắt cô bắt đầu ngân ngấn nước.

“Chúng ta sẽ gặp lại nhau chứ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.