JOHN YÊU DẤU - Trang 33

Nhìn gần, cô còn đẹp hơn tôi thấy ban đầu, nhưng vẻ bề ngoài thì

chẳng đáng kể gì so với tính cách của cô. Không phải chỉ vì nụ cười
khoe hàm răng hơi thưa của cô mà là cách cô hờ hững giật bím tóc tết
lỏng, một cách dễ dàng để cô giữ bình tĩnh.

“Anh không cần phải làm thế,” có chút băn khoăn trong giọng nói

của cô. “Đáng lẽ tôi cũng lấy được cái túi.”

“Tôi biết.” Tôi gật đầu. “Tôi thấy cô cũng định nhảy xuống.”
Cô nghiêng đầu sang một bên. “Nhưng anh không thể nào không

cứu nguy cho một cô gái?”

“Đại loại thế.”
Cô đánh giá câu trả lời của tôi một lúc, rồi chuyển sự chú ý sang cái

túi. Cô bắt đầu lấy mọi thứ trong túi ra - ví, kính mát, mũ vành, một
tuýp kem chống nắng - đưa hết cho tóc vàng rồi vắt túi.

“Ảnh của cậu ướt hết rối,” tóc vàng nói, giũ nhẹ cái ví.
Tóc nâu không để ý đến cô bạn, vẫn tiếp tục vắt kiệt cái túi. Khi

cuối cùng cũng hài lòng, cô lấy lại các món đồ rồi bỏ vào túi.

“Cảm ơn anh lần nữa,” cô nói. Giọng cô nghe khác với người ở

miền Đông Bắc Carolina, giọng mũi nặng hơn, hình như cô lớn lên ở
vùng núi gần Boone hoặc gần biên giới Nam Carolina về phía Tây.

“Chuyện nhỏ ấy mà,” tôi lẩm bẩm, nhưng vẫn đứng đó.
“Này, có lẽ anh ta muốn hậu tạ đấy,” áo hồng cao giọng xen vào.
Cô liếc cậu ta rồi quay lại tôi. “Anh có muốn hậu tạ không?”
“Không.” Tôi xua tay. “Tôi giúp cho vui ấy mà.”
“Tôi vẫn biết tinh thần hiệp sĩ chưa chết mà,” cô tuyên bố. Tôi cố

tìm ra một dấu hiệu mỉa mai, nhưng chẳng có gì trong giọng cô cho
thấy cô đang chế giễu tôi.

Áo cam nhìn tôi dò xét, nhận thấy mái tóc húi cua của tôi. “Anh là

lính thủy đánh bộ hả?” cậu ta hỏi. Cậu ta siết chặt tay quanh eo cô gái
tóc vàng hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.