JOHN YÊU DẤU - Trang 34

Tôi lắc đầu. “Tôi không phải một trong số ít hoặc những người hãnh

diện

*

. Tôi muốn trở thành tất cả những gì có thể, vì thế tôi nhập ngũ.”

* Biệt danh của Lính thủy đánh bộ Mỹ: The Few, The Proud.

Tóc nâu cười phá lên. Không như bố tôi, cô thực sự cảm thấy đó

như một lời quảng cáo.

“Tôi là Savannah,” cô nói. “Savannah Lynn Curtis.
Còn đây là Brad, Randy va Susan.” Cô đưa tay ra.
“Tôi là John Tyree,” tôi nói, và bắt tay cô. Bàn tay cô ấm nóng,

mềm mượt như nhung ở một vài chỗ nhưng lại chai sần ở những chỗ
khác. Đột nhiên tôi lại ý thức về việc bao lâu rồi tôi chưa chạm vào
một cô gái.

“À, tôi cảm thấy tôi nên làm gì đó cho anh.”
“Cô không cần phải làm gì cả.”
“Anh đã ăn gì chưa?” cô hỏi, không để ý đến câu nói của tôi.

“Chúng tôi đang chuẩn bị tiệc ngoài trời, và có rất nhiều nơi để đi
chơi. Anh có muốn nhập hội không?”

Hai gã kia đưa mắt nhìn nhau. Áo hồng Randy trông khó chịu ra

mặt, và tôi phải thừa nhận điều đó làm tôi thấy dễ chịu hơn. Này, có lẽ
anh ta muốn hậu tạ đấy.
Mẹ kiếp.

“Phải đấy, đi đi,” cuối cùng Brad thêm vào, nghe có vẻ ít rùng mình

hơn. “Sẽ vui đấy. Chúng tôi thuê một chỗ ngay cạnh cầu tàu.” Cậu ta
chỉ tay về phía một trong những ngôi nhà trên bờ biển, nơi có khoảng
dăm người đang nằm ườn ngoài hiên sau.

Cho dù tôi chẳng có hứng đi với mấy gã nam sinh này, nhưng

Savannah cười với tôi ấm áp đến nỗi lời nói cứ tuôn ra không kịp
cưỡng lại.

“Nghe được đấy. Để tôi lấy ván trượt trên cầu tàu đã, rồi tôi sẽ qua

đó một lúc.”

“Chúng tôi sẽ gặp anh ở đó nhé,” Randy xen vào. Cậu ta tiến một

bước về phía Savannah, nhưng cô mặc kệ cậu ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.