JOHN YÊU DẤU - Trang 59

Savannah ngồi giữa Tim và tôi, và tôi quan sát cô từ khóe mắt mình

khi cô hát. Cô có giọng hát trầm, khẽ nhưng luôn đúng điệu, và tôi rất
thích âm thanh ấy. Tim thì tập trung vào những lời kinh thánh, và trên
đường ra ngoài, anh ta dừng lại để hỏi thăm vị mục sư trong khi
Savannah và tôi đợi dưới bóng cây sơn thù du trước nhà thờ. Tim
trông có vẻ rất sôi nổi khi anh ta trò chuyện với vị mục sư.

“Bạn cũ phải không?” tôi hỏi, hất đầu về phía Tim. Cho dù đứng

trong bóng râm, nhưng tôi vẫn thấy nóng và có thể cảm nhận được mồ
hôi bắt đầu chảy thành dòng.

“Không. Tôi nghĩ bố anh ấy là người đã kể cho anh ấy về vị mục sư

này. Tối qua anh ấy phải sử dụng MapQuest để tìm ra chỗ này đấy.”
Savannah phe phẩy tay; trong bộ váy hai dây, cô nhắc tôi nhớ đến một
hoa khôi miền Nam đích thực. “Tôi rất vui vì anh đã đến đây.”

“Tôi cũng vậy,” tôi đồng tình.
“Anh có đói không?”
“Có.”
“Về nhà chúng tôi có đồ ăn đấy, nếu anh muốn ăn chút gì đó. Và

anh có thể gửi trả quần áo cho Tim. Tôi biết là anh thấy nóng và
không thoải mái.”

“Không nóng bằng một nửa mũ sắt, giầy cao cổ và áo giáp đâu, tin

tôi đi.”

Cô nghếch đầu lên nhìn tôi. “Tôi rất thích nghe anh nói về áo giáp.

Chẳng có mấy anh chàng trong lớp tôi nói như anh đâu. Tôi thấy rất
thú vị.”

“Cô trêu tôi đấy hả?”
“Chỉ là để ý thôi.” Cô duyên dáng dựa lưng vào cây. “Tôi nghĩ Tim

sắp xong rồi đấy.”

Tôi nhìn theo ánh mắt cô, chẳng thấy có gì khác cả. “Sao cô biết?”
“Cứ nhìn cách anh ấy nắm hai bàn tay lại thì biết. Điều đó có nghĩa

là anh ấy chuẩn bị nói lời tạm biệt. Chỉ trong một giây thôi, anh ấy sẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.