JOHN YÊU DẤU - Trang 61

hôm qua đấy.” Tim rửa tay rồi lau vào khăn bông. “Được rồi. Giờ đến
lượt tôi thay đồ. Savannah sắp ra ngoài rồi.”

Tim rời khỏi bếp. Còn lại một mình, tôi nhìn quanh. Toàn bộ ngôi

nhà được trang trí theo phong cách biển truyền thống: rất nhiều món
đồ bằng mây màu sáng, đèn làm bằng vỏ sò, tượng hải đăng nhỏ trên
mặt lò sưởi, tranh bãi biển vẽ bằng bột màu.

Bố mẹ của Lucy cũng sở hữu một căn nhà kiểu này. Không phải ở

đây mà trên đảo Bald Head. Họ chưa bao giờ cho thuê, họ thích được
nghỉ hè ở đó hơn. Tất nhiên, bố cô ấy vẫn phải làm việc ở Winston-
Salem, ông và vợ trở về nhà vài ngày một tuần, để Lucy tội nghiệp
một mình. Dĩ nhiên, ngoại trừ tôi. Nếu họ biết chuyện gì xảy ra hồi đó
thì có lẽ họ đã không để cho chúng tôi tự do như vậy.

“Này anh,” Savannah nói. Cô lại mặc bikini dù cô tròng quần soóc

bên ngoài. “Tôi thấy anh đã trở lại bình thường rồi đấy.”

“Sao cô lại nói vậy?”
“Mắt anh không trợn trừng lên nữa do cổ áo chật quá.”
Tôi cười. “Tim làm sandwich đây này.”
“Tuyệt quá. Tôi đói ngấu rồi,” cô nói, rồi đi quanh bếp. “Anh ăn

chưa?”

“Chưa,” tôi nói.
“Vậy thì ăn đi. Tôi không thích phải ăn một mình.”
Chúng tôi ăn luôn trong bếp. Mấy cô gái nằm dài trên hiên không

nhận ra chúng tôi đang ở đó, và tôi có thể nghe một cô đang buôn
chuyện với các cô khác về việc đêm qua cô ấy đã làm gì với một
chàng trai trong nhóm, không một chi tiết nào trong câu chuyện chứng
tỏ cô ấy đến đây với nhiệm vụ thiện chí giúp đỡ người nghèo.
Savannah nhăn mũi lại như muốn nói Lắm chuyện quá, rồi đi ra phía
tủ lạnh. “Tôi muốn uống gì đó. Anh muốn uống gì không?”

“Nước là được rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.