JOHN YÊU DẤU - Trang 65

hiệu Coppertone. “Anh có thể kể cho tôi nghe sau khi bôi kem lên
lưng giúp tôi. Tôi có cảm giác sắp bị cháy nắng rồi.”

“Ồ, thật không?”
Savannah nháy mắt. “Đó là một phần của thỏa thuận đấy.”
Tôi bôi kem lên lưng và hai vai Savannah, có lẽ hơi nhiều quá,

nhưng tôi tự thuyết phục bản thân rằng cô đã trở nên đỏ hồng và việc
có bất cứ vết cháy nắng nào cũng gây trở ngại cho công việc hôm sau
của cô. Sau đó, tôi dành vài phút kể cho cô nghe về ông nội và bố tôi,
về các cuộc triển lãm tiền xu và ông già tốt bụng Eliasberg. Việc tôi
không làm là trả lời cặn kẽ câu hỏi của cô, vì một lý do đơn giản rằng
tôi không biết chắc câu trả lời sẽ như thế nào. Khi tôi kể xong,
Savannah quay lại phía tôi.

“Vậy bây giờ bố anh vẫn sưu tập tiền xu à?”
“Lúc nào cũng vậy. Ít nhất là tôi nghĩ thế. Bố con tôi không nói

chuyện về các đồng xu nữa.”

“Sao lại không?”
Tôi cũng kể cho cô nghe câu chuyện đó. Đừng hỏi tôi tại sao. Tôi

biết lẽ ra mình nên thể hiện những điều tốt đẹp nhất và quẳng những
chuyện vớ vẩn đi để gây ấn tượng với Savannah, nhưng đối với cô,
chuyện đó là không thể. Vì bất cứ lý do nào, cô cũng khiến tôi cảm
thấy muốn nói sự thật, dù tôi mới chỉ biết cô. Tôi kể xong, Savannah
tỏ ra hết sức tò mò.

“Phải, tôi là một kẻ ngớ ngẩn,” tôi bộc bạch, biết rằng có lẽ những

từ chính xác hơn để miêu tả tôi hồi đó chỉ toàn là những từ xấu xa đến
độ khiến cô nóng tai.

“Có vẻ như vậy lắm,” cô nói, “nhưng đó không phải là điều tôi

nghĩ. Tôi đang cố gắng hình dung về anh khi đó, bởi vì bây giờ hình
như anh không hề giống con người ấy.”

Làm sao tôi có thể nói rằng câu nói của cô nghe không có vẻ gì là

giả tạo, cho dù đúng thế đi chăng nữa? Không chắc chắn lắm, tôi chọn
cách tiếp cận của bố mình là không nói gì cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.