JOHN YÊU DẤU - Trang 66

“Bố anh là người thế nào?”
Tôi kể vắn tắt với Savannah. Khi tôi nói, cô xúc cát rồi để nó trôi

qua kẽ tay, như thể đang rất tập trung vào sự lựa chọn ngôn từ của tôi.
Cuối cùng, một lần nữa tôi lại phải ngạc nhiên với chính mình khi
thừa nhận rằng bố con tôi gần như là những người xa lạ.

“Anh đúng là như vậy,” cô nói bằng giọng bình thản, không phán

xét. “Anh xa nhà vài năm rồi, và thậm chí anh còn thừa nhận mình đã
thay đổi. Làm sao bố anh hiểu anh được?”

Tôi ngồi dậy. Bãi biển chật cứng người; giờ là thời điểm mà tất cả

mọi người có ý định ra biển đã có mặt tại đây, và không một ai có vẻ
muốn rời đi. Randy và Brad đang chơi ném đĩa gần mép nước, chạy
nhảy và hò hét. Vài người khác tha thẩn lại gần chơi cùng với họ.

“Tôi biết,” tôi nói. “Nhưng không chỉ có vậy. Bố con tôi lúc nào

cũng như hai người xa lạ vậy. Ý tôi là, nói chuyện với ông rất khó.”

Vừa dứt lời, tôi chợt nhận ra cô là người đầu tiên tôi từng thừa nhận

điều đó. Lạ thật. Nhưng lúc ấy, phần lớn những điều tôi kể với cô đều
có vẻ rất lạ lùng.

“Hầu hết những người ở tuổi chúng ta đều nói về bố mẹ mình như

vậy.”

Có thể, tôi nghĩ. Nhưng đây là chuyện hoàn toàn khác. Đó không

phải là khoảng cách thế hệ, mà là bố tôi đúng là khó nói chuyện thật,
gần như không thể tán gẫu với ông, trừ phi đề tài nói chuyện là tiền
xu. Tuy nhiên, tôi không nói thêm gì nữa, còn Savannah san bằng
đống cát trước mặt cô. Khi cô nói, giọng cô thật mềm mại. “Tôi rất
muốn gặp bố anh.”

Tôi quay mặt về phía cô. “Hả?”
“Bố anh có vẻ rất thú vị. Tôi luôn yêu quý những người có… niềm

đam mê với cuộc đời.”

“Đó là đam mê tiền xu, chứ không phải với cuộc đời,” tôi sửa lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.