JOHN YÊU DẤU - Trang 76

“Tôm ướp lạnh. Trong một cái thố. Một trải nghiệm tuyệt vời.”
Savannah nhoài người qua bàn. “Vậy anh đã đưa bao nhiêu cô gái

đến đây? Ý là để có một trải nghiệm tuyệt vời ấy.”

“Kể cả cô hả? Để tôi nghĩ xem nào.” Tôi gõ ngón tay lên bàn.

“Một.”

“Thật vinh dự.”
“Chỗ này còn hơn cả một nhà hàng đối với tôi và đám bạn mỗi khi

chúng tôi muốn ăn thay vì uống. Sau một ngày lướt sóng thì đồ ăn ở
đây là tốt nhất.”

“Tôi sẽ khám phá ra ngay thôi.”
Người phục vụ bàn xuất hiện và tôi gọi món tôm. Khi cô ta hỏi tôi

muốn uống gì, tôi giơ tay lên.

“Vui lòng cho tôi trà đường,” Savannah nói.
“Cho hai ly trà đường,” tôi nói thêm.
Sau khi người phục vụ bàn đi khỏi, chúng tôi lại mải mê nói

chuyện, thậm chí không hề ngưng khi người ta mang đồ uống tới.
Chúng tôi lại nói chuyện về cuộc sống trong quân đội; vì một lý do
nào đó, hình như Savannah bị chủ đề ấy mê hoặc. Cô cũng hỏi tôi về
chuyện tôi lớn lên ở đây. Tôi kể cho cô nhiều hơn tôi tưởng về những
năm trung học và có lẽ quá nhiều về ba năm trước khi tôi nhập ngũ.

Savannah chăm chú lắng nghe, thi thoảng hỏi câu này câu nọ, và tôi

nhận ra đã lâu lắm rồi tôi chưa từng hẹn hò ai như thế này; phải đến
vài năm, có lẽ lâu hơn thế. Dù sao cũng không từ sau chuyện Lucy.
Tôi không hiểu sao mình lại làm vậy nhưng khi ngồi đối diện với
Savannah, tôi phải cân nhắc lại quyết định của mình. Tôi thích được ở
một mình với tôi, và tôi muốn gặp cô nhiều hơn. Không chỉ tối nay,
mà cả mai và những ngày tiếp theo nữa. Mọi thứ - từ cách cô cười thật
tự nhiên, dí dỏm, cho đến việc cô luôn quan tâm đến người khác -
khiến tôi thấy thật tươi mới và đáng khao khát. Thế nhưng ở bên cô
cũng khiến tôi nhận ra mình đã từng cô đơn biết nhường nào. Tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.