JOHN YÊU DẤU - Trang 79

“Cô yêu ngựa.”
“Từ khi tôi còn nhỏ. Mẹ tặng tôi một bức tượng con ngựa hồi tôi

còn bé tí, và đó là sự khởi đầu cho tất cả mọi thứ. Tôi có được con
ngựa đầu tiên vào dịp Giáng sinh năm tám tuổi, và đó là món quà
Giáng sinh tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được trong đời. Nó tên là
Slocum. Nó là một con ngựa cái già rất hiền lành, và nó thật hoàn hảo
đối với tôi. Thỏa thuận là tôi phải chăm sóc Slocum - cho nó ăn và
chải lông cho nó, giữ cho chuồng của nó sạch sẽ. Vừa chăm sóc
Slocum, vừa đi học, tập thể dục dụng cụ và chăm sóc tất cả các con
vật còn lại là quá nhiều so với quỹ thời gian tôi có.”

“Các con vật còn lại ư?”
“Khi tôi lớn lên, nhà tôi cứ như một nông trại ấy. Chó, mèo, thậm

chí có cả một con lạc đà không bướu. Tôi không thể cầm lòng trước
một con thú lạc. Bố mẹ tôi rất hiểu tính tôi nên họ thậm chí không hề
tranh cãi với tôi về điều đó. Thường lúc nào cũng có khoảng bốn, năm
con đi lạc. Thỉnh thoảng lại có một người chủ đến, hy vọng tìm được
con thú đi lạc, và nếu không tìm thấy thì họ chỉ đi khỏi với một trong
số những con vật nuôi chúng tôi mới nhặt được. Nhà chúng tôi cứ như
là trại thú lạc vậy.”

“Bố mẹ cô thật kiên nhẫn.”
“Đúng thế,” cô nói. “Họ rất kiên nhẫn. Nhưng họ cũng không thể

cầm lòng trước những con thú lạc. Dù mẹ không chịu thừa nhận,
nhưng mẹ còn đa cảm hơn tôi ấy chứ.”

Tôi chăm chú nhìn cô. “Chắc cô là một sinh viên giỏi.”
“Tôi toàn điểm A. Tôi là đại biểu lớp đọc diễn văn trong lễ tốt

nghiệp đấy.”

“Tại sao điều đó lại không làm tôi ngạc nhiên nhỉ?”
“Tôi không biết,” cô nói. “Tại sao nhỉ?”
Tôi không trả lời. “Cô đã bao giờ có một người bạn trai nghiêm túc

chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.