JULIA YÊU DẤU - Trang 136

Cô muốn gây ấn tượng với anh ta. Tại sao? Câu trả lời là một mớ bòng
bong trong đầu mà cô không thể cắt nghĩa.

Đôi mắt xanh như thiên đường ấy nheo lại khi chúng lướt trên người cô,

từ đỉnh mái tóc chải chuốt công phu (và đau đớn!) xuống đôi giày nhỏ nhắn.
Jewel biết mình đã thay đổi nhiều kể từ lúc tới sống ở White Friars. Làn da
cô giờ đây mượt mà, mềm mại và trắng nõn. Cô đã tăng cân do sức tiêu thụ
tham lam tất cả những món ăn bổ dưỡng, và dù vẫn còn mảnh mai, thân
hình cô đã phát triển những đường cong mềm mại ở những chỗ cần thiết.
Đôi tay cô, trước đây chưa từng nhận được bất kỳ sự quan tâm nào, đã được
Emily bôi kem và chăm sóc mỗi ngày, giờ cũng mịn màng và trắng trẻo như
gương mặt. Cô sạch sẽ và thơm tho nhờ loại xà phòng hương hoa hồng mà
cô tắm mỗi tối và những chiếc túi thơm đựng cánh hoa hồng Emily dắt vào
dưới áo cô. Cô không cần phải cảm thấy khó chịu trước sự xem xét kỹ
lưỡng của bá tước nữa – nhưng cô vẫn có cảm giác đó.

“Tôi mừng vì thấy cô đã bỏ lại tấm bảng trong phòng học,” anh ta nói.

Vì đang mong chờ một lời khen, hoặc ít nhất là lời nhận xét về sự tiến bộ

đáng kể mà cô biết đã thể hiện ở ngoại hình của mình, nên lời bình luận của
anh ta làm cô tức giận. Cơn giận của cô nhen nhóm, và trước khi cô có thể
kìm lại thì một câu chửi thề đã đến đầu lưỡi. Nhưng cô nuốt nó lại. Đầu cô
ngẩn nhìn anh ta và chỉ có khóe mắt là tố cáo nỗi bực bội của cô.

“Nó không đi với chiếc áo dài này được, ngài thấy đấy,” cô ngọt ngào

đáp, tỏ vẻ hết sức tự nhiên. Anh ta lại cười, có vẻ ngạc nhiên.

“Rất tốt,” anh ta trả lời. “Tôi gần như bắt đầu có hy vọng ở cô.”

Câu trả đũa Jewel định đáp lại bị chìm đi khi Johnson thông báo tới giờ

ăn tối.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.