JULIA YÊU DẤU - Trang 143

“Rõ là thế,” cô lặp lại bằng giọng lôi cuốn, mắt cô lung linh trong mắt

anh ta. Cô cảm thấy như mình có thể chìm trong chiều sâu xanh thẳm đó…

Bàn tay anh ta đưa lên vuốt nhẹ một đường dọc theo bầu má mềm mại

của cô. Sự tiếp xúc nhẹ nhàng ấy như một tia sét đánh thẳng xuống những
ngón chân Jewel.

Đôi mắt cô nhìn anh ta chăm chú, và cô cảm thấy mình đang tan chảy

không níu lại được.

“Thưa ngài,” anh ta thì thầm, mắt anh ta lướt trên gương mặt cô như một

sự ve vuốt.

“Tôi luôn quên mất phần đó,” giọng cô ảo não,và một nếp nhăn mờ hẳn

trên vầng trán. Anh ta với lên vuốt phẳng nếp nhăn đó bằng ngón tay đã
chạm vào má cô. Môi Jewel hé ra dưới tác động của cái vuốt ve dịu dàng
ấy.

“Đừng bận tâm.” Giọng anh ta âu yếm như ngón tay. “Tôi cho là chúng

ta nên gạt bỏ hết phép tắc đi. Cô có thể gọi tôi là Sebastian.”

Jewel nhìn anh ta, cảm thấy mu mị một cách ấm áp. Qúa gần, làn da anh

ta trơn mịn như da thuộc. Màu ban đầu của nó là trắng, nhưng đã rám nắng
thành màu nâu vàng bởi lượng thời gian anh ta ở ngoài trời,và sẫm hơn
nước da trắng như kem của cô. Bên dưới vầng hào quang của mái tóc, cặp
mắt anh ta với đôi lông mày và hàng mi đen đến ngạc nhiên lại xanh ngắt
như bầu trời mùa hè. Mũi anh ta thẳng, cái miệng sắc nét tao nhã, hai má và
cằm vô cùng nam tính. Jewel ngờ ngợ nhớcoi anh ta không khác gì một gã
ẻo lả trong lần chạm trán đầu tiên. Giờ thì cô đã quen với đôi vai rộng và
sức mạnh cứng rắn của anh ta. Thực ra, nhìn anh ta trong lúc này, cô bất
giác liên tưởng đến câu chuyện cổ về con sói đội lốt cừu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.