JULIA YÊU DẤU - Trang 142

trêu chọc và trách móc. Jewel nhận ra anh ta đang chăm chú quan sát cô với
vẻ trễ nải,và cảm thấy dễ chịu, cô thể hiện điều đó qua lời nói. “Tôi không
thích những thứ mà… mà bà Thomas bắt tôi làm. Tôi ghét bị buộc một cái
bảng vào lưng – nó rất đau! Tôi rất ghét phải nhún gối chào hết lần này đến
lần khác cũng như phải nói trước những ngọn nến.” Jewel chợt nhận ra
mình vừa nói gì, và khoe với anh ta một nụ cười rạng rỡ nữa. “Nhưng tôi
thích phát âm đúng nhờ làm thế. Giờ đây tôi không bỏ sót âm gió nữa rồi!”

“Tôi đồng ý với cô,” anh ta lẩm bẩm, mắt không rời gương mặt cô khi

anh ta trầm ngâm uống một ngụm trà. “Nhưng hình như cô gặp vấn đề trong
việc phải nhớ ‘thưa ngài’ khi xưng hô với tôi.”

Mắt cô long lanh xấc xược. “Đó là vì tôi chưa bao giờ nghĩ về ông như

một ‘Đức ngài.’”

“Thế ư?” Đôi lông mày đen lại nhướng lên vẻ ngạc nhiên, nhưng vì lý do

nào đó mà lần này nó không khiến cô nổi giận nữa. “Vậy tôi mạn phép hỏi
cô nghĩ về tôi như thế nào?”

Cô cười toe toét, chẳng ra dáng quý cô khi phô hết hàm răng trắng muốt

và một lúm đồng tiền mê đắm trên gò má phải gần đây đã trở nên tròn trị

“Giờ thì đó là một bí mật.” Jewel cười vang với anh ta, cảm thấy vui vẻ

bất ngờ. Nếu cô cả nghĩ, cô sẽ băn khoăn tự hỏi liệu sự thoải mái bất thường
của cô trước sự có mặt của bá tước có liên quan gì đến những ly rượu cô đã
uống trong bữa tối không. Đúng vậy, cô đã uống nhiều hơn ăn bởi vì uống
không yêu cầu nhiều kỹ năng như ăn. Cô tốn khá nhiều thời gian để xử lý
hết con gà và uống hết cả ba ly rượu một cách ngon lành.

“To gan nhỉ, rõ là thế.” Nụ cười đáp lại của bá tước có phần suy đoán.

Nhưng Jewel lém lỉnh cười lại với anh ta. Cô thực sự thấy rất hạnh phúc khi
được ngồi bên anh ta trong khi anh ta mỉm cười nhìn xuống cô với đôi mắt
xanh chết người kia.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.