JULIA YÊU DẤU - Trang 151

Ánh mắt Jewel bay lên mặt anh. Chắc chắn cô đang làm anh vô cùng

thích thú, mặc dù miệng anh trông cực kỳ nghiêm nghị. Miệng anh! Cô
đang nhìn chằm chằm vào nó còn anh thì đang quan sát cô! Gương mặt cô
còn đỏ dữ hơn trước, và mắt cô lại cụp xuống cái cravat của anh.

“Tôi nợ ngài một lời xin lỗi vì hành vi của tôi tối qua, thưa ngài,” cô chật

vật nói, cầu cho sự dứt khoát của giọng nói có thể ngụy trang cho cảm giác
xấu hổ sâu bên trong. Cô muốn vớt vát lại bất cứ mảnh tự trọng nào còn thu
hồi được.

“Chúng ta hãy quên nó đi, được chứ?” anh nói gọn lỏn. Jewel đánh liều

đưa mắt nhìn anh, ngạc nhiên bởi sự cộc cằn bất ngờ trong giọng nói của
anh. “Tôi cũng có mỗi nhiều như cô. Tôi nên chú ý nhiều hơn tới lượng
rượu cô uống. Sau này, cô chỉ được uống một ly nhỏ.”

“Vâng, thưa ngài,”Jewel thì thầm, thái độ ôn hòa của anh trong khi cô

đang chờ một lời kết tội giận dữ thậm chí còn khiến cô cảm thấy tệ hơn. Cô
cảm thấy những giọt nước mắt xấu hổ dâng lên trong mắ và vội chớp mặt
để ngăn lại. Nếu cô sụp xuống lúc này và khóc trước mặt anh, chắc cô sẽ
lao mình ra khỏi vách đá gần nhất.

“Tôi nghĩ chúng ta đã thống nhất rằng cô phải gọi tôi là Sebastian.”

Anh đang đứng ngay ngưỡng cửa, vẫn nói bằng giọng nhát gừng đó

trong khi đập đập cái roi ngựa cầm trên tay. Anh mặc chiếc áo vét bằng vải
tuýt đã cũ và chiếc quần dài bằng da lộn đã sờn nhiều chỗ quanh đầu gối.
Thật bực mình vì ngay cả trong trang phục cưỡi ngựa xoàng xĩnh như thế
mà anh vẫn xoay sở để trông tao nhã được. Có lẽ là do khổ người, cô nghĩ
khi mắt cô lang thang từ bờ vai rộng, phần thân trên thon gọn tới cặp hông
hẹp, đôi chân rắn chắc trước khi cô nhận ra mình đang làm gì và vội đưa
mắt ra chỗ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.