JULIA YÊU DẤU - Trang 165

anh và con gái anh, và điều đó cho cô cái quyền bước vào lãnh địa mà rõ
ràng là anh thích ẩn náu một mình.

Nhưng có lẽ cô nên thử cách tiếp cận khác. Từ những sai lầm và bài học

đắt giá, cô rút ra được kiểu đương đầu trực tiếp rất hiếm khi thành công với
Sebastian. Có lẽ cô nên nói lý lẽ với anh, để anh nhìn ra sai sót trong cách
hành xử của mình. Cô hít vào một hơi.

“Sebastian, ngài có yêu Chloe không?”

“Tôi từ chối bàn luận về chủ đề này.”

“Com bé cần ngài, Sebastian. Dẫu sao ngài cũng là cha nó. Ngài có biết

đêm đêm con bé vẫn thét lên trong những cơn ác mộng không? Ngài có biết
rằng đôi lúc nó vẫn chạy trốn khỏi chị bảo mẫu và biến mất trong nhiều
giờ? Ngài có biết nơi nó trốn không? Tôi biết đấy, Sebastian.”

“Thôi ngay, Julia!” Anh đứng bật dậy, hất đổ bàn cờ trong cơn xáo động.

Những quân cờ bay tung lên và bàn cờ rớt xuống sàn nhà kêu loảng xoảng.
Hai bàn tay anh hết nắm chặt lại duỗi ra bên hông khi anh đứng nhìn trừng
trừng xuống cô. Một mạch máu phập phồng giận dữ trên cổ, và một cơn
thủy triều đỏ sậm lan khắp . Nhìn anh đột nhiên đầy sát khí, trong đầu Julia
bỗng lướt qua hình ảnh gương mặt ngọt ngào của Elizabeth. Phải chăng đó
là lý do anh không thể đối diện với con gái mình? Cô lập tức xua mối nghi
ngờ đi, nhưng một khi đã xuất hiện, sự ngờ vực liền khiến cô kích động.
Hẳn phải có một lý do khác cho sự lẩn tránh của anh trước Chloe. Chắc
chắn phải có.

“Con bé đến tòa tu viện cổ, leo lên tận tháp chuôn g. Có một ngày tôi đã

trông thấy nó, nằm co rúm trên sàn khóc gọi mẹ. Khi tôi gọi con bé, tôi nghĩ
trong một phút nó đã tưởng tôi là hồn ma của Elizabeth. Đứa trẻ đáng
thương, vẻ mặt nó làm tôi đau nhói! Vài ngài nghĩ rằng nó không cần ngài
ư, Sebastian? Có đấy. Ngài là cha nó, và nó cần tình yêu của ngài.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.