JULIA YÊU DẤU - Trang 230

Cái vòng gõ cửa lấp lánh hình đầu sư tử đạp vào mắt cô khi cô bước

xuống xe. Bất chấp nỗi lo, cô chợt mỉm cười khi nhớ lại nó đã từng khiến
cô khiếp sợ như thế nào. Và vì thế cô vẫn còn mỉm cười khi Smathers, hình
như nghe thấy tiếng xe, đã ra mở cửa.

“Chúc một ngày tốt lành, Smathers,” cô bình tĩnh nói, đi qua ông ta với

Emily theo sát phía sau. Lão chớp chớp mắt nhìn cô, rõ ràng chẳng nhận ra
cô là ai ngoài một quý cô thượng lưu.

“Cảm phiền ông gọi ai đó mang hành lý vào phòng giúp tôi nhé?” cô nói,

quay về phía lão.

“Cô…cô đến ở chơi chỗ chúng tôi sao, madame?” Smathers không hiểu

gì cả. Hiển nhiên lão đang lục tìm trong óc để cố nhớ liệu có ai đề cập đến
việc có khách tới thăm không, và kết quả là con số không.

“Chẳng lẽ đức ngài quên báo trước sao?” Cô mỉm cười duyên dáng.

“Đúng vậy, là tôi tới chơi. Tôi là cô Stratham.”

Trong một lúc lão quản gia ngẩn mặt ra, thế rồi mắt lão mở to và đảo

nhanh qua người cô lẫn nữa. nhưng trước khi lão có thể nói bất cứ câu gì,
thì có tiếng chân trên cầu thang. Julia quay lại và thấy Sebastian đang từ
phòng ăn sáng đi xuống với Caroline kè kè bên cạnh. Nó gần như là một sự
tái hiện kỳ lạ lần cô đến ngôi nhà này trước đây. Khi Sebastian trông thấy
cô, anh thoáng sững người, rồi lại tiếp tục bước xuống. Đôi mắt như nước
đá xanh giá lạnh nhìn cô chằm chằm. Đằng sau anh, Caroline trông kinh
ngạc, nhưng chẳng khác nhiều nếu cô là vị khách bất ngờ khác. Rõ ràng chị
ta không nhận ra Julia - vẫn chưa.

“Xin chào, đức ngài. Ngài quên nói với Smathers là tôi sẽ ở với mọi

người một thời gian ư?” Julia cố vui vẻ nói trong lúc Emily, nem nép sau
lưng cô, trông như mắt sắp rớt khỏi tr

Một sự im lặng ngắn ngủi diễn ra khi Sebastian xuống tới chân cầu thang

và trao cho cô một ánh mắt khác nghiệt, đánh giá. Trong một lúc tim Julia
đập thình thịch: liệu anh có phủ phàng tống cổ cô đi không?

“Tôi đã quên thì phải,” anh nói bằng ngữ điệu khó chịu lạnh lùng, và

Julia thở phảo nhẹ nhõm, “Ông hãy mang hành lý của cô Stratham lên căn
phòng vàng,” anh bảo Smathers. Quay sang Caroline và chìa tay giúp cô ta
bước xuống hai bậc thang còn lại, anh nói thêm, “Chắc chị còn nhớ cô
Stratham chứ, Caroline thân mến.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.