sẽ không bao giờ lấy cô em họ Julia Stratham yêu quý của tôi được, vì cô ta
không tồn tại. Tên thật của cô ta là một cái tên rất tầm thường Jewel
Combs, đúng không Julia? – và gần như cả đời cô ta sống ở khu ổ chuột
London. Cô ta trở thành bà con của tôi nhờ tham gia vào một vụ cướp đã
lấy đi tính mạng cậu em họ tôi. À phải, cô không ngờ tôi biết chuyện đó
phải không, em họ? Nhưng tôi không phải thằng ngốc cho cô tiếp tục đưa
vào tròng. Tôi đã thuê thám tử lần theo cô chỉ một tiếng sau khi cô bước
chân vào nhà tôi, và họ đã báo cho tôi toàn bộ sự thật ngay sau khi chúng ta
đến White Friars. Nhưng nói tiếp chuyện kia đã, Carlyle, sau đó Jewel
Combs đã ép cậu em họ đang hấp hối của tôi phải cưới cô ta, và cuối cùng
trơ tráo đến gặp tôi như một góa phụ đau buồn. Tôi tiếp nhận cô ta – nhìn
cô ta xem, và anh sẽ hiểu tại sao – rồi đồng ý dạy dỗ cô ta thành một quý
cô. Cô ta trở thành tình nhân của tôi được mấy tháng rồi. Giờ thì, Carlyle,
anh còn muốn lấy cô ta làm vợ không?”
Mắt Sebastian không rời khỏi Julia phút nào trong khi nói. Cô cũng đăm
đăm nhìn lại anh, đờ đẫn bởi sự sỉ nhục khủng khiếp anh đang bắt cô phải
chịu. Cô chỉ lờ mờ nhận thấy ánh mắt kinh hoàng của Carlyle hướng về
mình hay những tiếng hổn hển và những cái nhìn háo hức của đám đông giờ
đã tụ tập quanh nữ bá tước ngay ngoài cửa phòng.
“Julia?” Những cảm xúc đối lập nhau hiệnmặt Carlyle. Julia chẳng muốn
phân loại chúng khi mắt cô vẫn dán vào Sebastian. Bị lột trần như thế này
trước mặt tất cả bọn họ… cô không thể chịu nổi. Cô muốn rũ xuống, muốn
tan thành vũng nước nhỏ trên sàn, nhưng cô không muốn để Sebastian thỏa
mãn nhìn thấy sức tàn phá của cú đánh anh giáng xuống cô. Thay vào đó cô
hếch cằm lên và rướn thẳng sống lưng, đứng thẳng dậy để đối mặt với
Sebastian cách đó nửa mét.
“Những lời anh ấy nói hầu hết là sự thật.” Giọng cô rành rọt một cách
lạnh lẽo, bề ngoài là nói với Oliver nhưng mắt cô không rời Sebastian. “Có
vài chi tiết nhỏ không đúng, nhưng giờ tôi chẳng cần đính chính nữa. Tôi
xin lỗi vì đã lừa gạt anh – mọi người.” Từ cuối cùng nhằm gửi tới những
quan sát viên đang há hốc miệng ngoài cửa. Sebastian, gương mặt trắng
bệch như màu áo trong khi đôi mắt sáng rực như đá quý bắt lửa, nhìn cô
chằm chằm khi cô vững vàng đi về phía anh.