“Anh đã đặt nó từ London. Nếu em không thích, chúng ta sẽ tìm cái
khác. Giọng nói thiếu tự tin thật chẳng giống anh chút nào khiến Julia mỉm
cười.
“Em rất thích.” Hẳn anh tin lời cô bởi anh lại buông mình ngồi phịch
xuống giường cạnh cô, lấy lại chiếc hộp từ tay cô. Cô nhìn theo những ngón
tay dài của anh lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, rồi cầm lấy bàn tay trái của cô
và lồng chiếc nhẫn vào ngón áp út. Anh đặt một nụ hôn lên khớp ngón tay
ngay phía trên chiếc nhẫn trước khi buông tay cô ra.
“Em nghĩ sao về một hôn lễ chóng vánh?” anh hỏi, nhìn cô khi cô xoay
xoay bàn tay, trầm trồ những viên đá sáng lấp lánh dưới ánh nắng rọi qua
những ô cửa sổ cao.
“Chóng vánh như thế nào?”
“Để xem, một tháng kể từ hôm nay thì sao?”
Cô ngây ra, nhìn anh, mắt cô giống hệt màu viên đá trên chiếc nhẫn.
“Ồ vâng, Sebastian,” cô thở mạnh, và chẳng để ý những vết thương của
mình cô lao vào anh, quàng hai tay quanh cổ anh rồi áp môi mình vào môi
anh. Anh hôn cô ngấu nghiến trước khi thả cô ra, và cô say sưa tận hưởng
cảm giác ấy đến mức không bận tâm đến hai gò mà rêm rêm do cái miệng
bị thương, hay những chỗ chưa bình phục vẫn đau khi chúng ép vào người
anh.
“Anh làm đau em rồi,” anh lo lắng nói. Anh vừa kiên quyết vừa dịu dàng
nắm lấy đôi tay cô và giữ cô cách xa anh trong lúc nhìn xuống gương mặt
cô.
“Không phải đâu,” cô khăng khăng chối, nhưng anh biết rõ hơn. Anh đặt
một ngón tay nhắc nhở lên đôi môi anh vừa hôn, và cau mày nghiêm khắc
với cô.
“Giờ không được thế nữa. Bác sĩ bảo em cần được chăm sóc thật cẩn
thận trong vài tuần tới, và anh sẽ tuân thủ nghiêm ngặt. Cho nên ngừng dụ