KASHA - Trang 199

Ikumi quan sát một lúc lâu. Hai người còn lại vẫn giữ im lặng. Những

âm thanh bên ngoài vọng vào qua cánh cửa trượt bằng giấy, tiếng thực
khách gọi món. Ikumi lắc đầu, dù rõ ràng cô vẫn đang cố nhớ lại. “Trông cô
ta chẳng có nét nào quen cả. Nhưng dù sao cũng đã hai năm trôi qua, mà
cháu chỉ nhìn người phụ nữ kia có vài giây.”

“Em không nhớ bất cứ điều gì về ngoại hình cô ta à?” Tamotsu hỏi, hơi

nhoài người tới trước.

“Không ạ. Không có điểm nào nổi bật.”

Honma nghĩ có lẽ nên thả lỏng. “Được rồi, đừng cố làm gì.” Dẫu vậy,

anh không nghĩ Ikumi dễ bị tác động. “Đêm mà bà ấy ngã cầu thang, cháu
vẫn còn nhớ kỹ chứ?”

Ikumi khoanh chặt tay trước ngực. “Vâng, cháu nghĩ vậy. Cháu đang trên

đường đi làm về. Dạo ấy cháu làm thêm ở một tiệm cà phê gần ga, đôi lúc
cháu mang về một ít đồ còn thừa, một miếng bánh ngọt chẳng hạn. Đêm đó
cháu mang theo một ít bánh, nhưng về đến nhà, trải qua sự việc chấn động,
chỗ bánh đã nát bét. Chắc cháu đã vung chiếc túi tứ tung khi hét lên.”

“Tôi rất tiếc phải gợi lại câu chuyện, nhưng khi ngã, bà Sekine có la lên

không?”

Ikumi lắc đầu. “Cảnh sát cũng hỏi câu này, nhưng cháu không nghe thấy

gì cả. Đột nhiên một cái xác đổ ụp xuống trước mặt cháu, ngay tại chỗ đó.”

Tamotsu chen vào. “Bởi thế kết luận ban đầu của cảnh sát là “có thể do

tự tử”. Đến giờ sự việc vẫn chưa ngã ngũ. Chú Sakai - người cảnh sát mà
cháu đã nhắc đến ấy - cũng đồng tình với giả thiết tự tử. Chú ấy cho rằng
chỉ trừ khi muốn chết, chẳng ai dám nghĩ tới việc lại gần chỗ cầu thang kia
trong trạng thái say xỉn. Hơn nữa ở tòa nhà có thang máy mà.”

“Vậy sao?”

“Nhưng theo lời những người quen của bà Sekine ở quán bar Tawaga, bà

ấy không thích thang máy. Nhất là sau khi uống xong. Bà bảo đi thang máy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.