KASHA - Trang 252

không tham dự được nên mẹ cháu đi thay. Là người rất chú trọng hình thức
nên mẹ cháu đã tới tiệm làm tóc. Khi bước ra khỏi tiệm, bà thấy cô gái này
đứng ở phía bên kia đường, trước tòa nhà Akane Villa. Bà gọi cô ta, ‘Này,
cháu cần giúp gì không?’, nhưng cô ta lại bỏ đi. Mẹ cháu vô cùng sửng sốt,
bà chạy theo cô ta một đoạn, miệng hét to, ‘Này, này, đợi chút đã!’ Nhưng
cô ta vẫn sải bước như tên bắn. Dù vậy bà vẫn nhớ khuôn mặt cô ta, bà nói
cô ta đẹp như diễn viên điện ảnh ấy.”

Honma thoáng điểm các mốc thời gian trong đầu. Lễ bốn mươi chín

ngày được tổ chức vào 14 tháng Giêng năm 1990. Không phải chính xác
bốn mươi chín ngày sau cái chết của bà Sekine vào ngày 25 tháng Mười
một năm 1980, nhưng họ có thể chọn ngày Chủ nhật đầu tiên sau kỳ nghỉ
Tết. Mười ngày sau, Shoko đến gặp luật sư để hỏi về món tiền bảo hiểm, có
lẽ chi phí tổ chức tang lễ lại đè nặng lên cô. Kyoko Shinjo nghỉ việc ở
Roseline vào ngày 31 tháng Mười hai năm 1989, bận rộn chuẩn bị cho biến
chuyển lớn trong đời. Có lẽ cô ta tới Utsunomiya một lần để dò la tình
hình. “Lễ cúng tổ chức ở đâu?” Isaka hỏi.

“Ở điện thờ, tro cốt bác Sekine vẫn bảo quản ở đó.”

Isaka xoa xoa lông mày. “Nhưng khi người vợ chết, người ta phải chôn

bà ta cạnh chồng trong cùng một mộ chứ?”

“Đúng rồi ạ.”

Im lặng một lúc, Honma nói: “Ý cháu là chồng bà ấy cũng không có mộ?

Ông ấy không có tiền để mua một khoảnh mộ à?”

Tamotsu lắc đầu. “Vâng. Bác ấy là con thứ ba trong một gia đình đông

con, nên chẳng có vốn liếng gì mấy. Khi bác ấy qua đời, Shoko vẫn còn rất
nhỏ. Mọi thứ đều phải dè sẻn, thêm nữa là...”

“Thêm nữa là,” Isaka như đọc thấy ý nghĩ của cậu ta, “khi bà Sekine

sang nhà nội xin họ giúp bà mua một khoảnh mộ cho chồng mình, họ chỉ
xua đuổi bà ấy. Một gia đình cổ lỗ: mọi thứ đều dồn cho con trưởng, con
thứ không được hưởng tí gì. Có phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.