KASHA - Trang 284

thì có thể là khu Sanya, nơi chợ lao động tụ họp. Cánh phụ nữ trong nhà đi
về Nagoya, ở một nhà trọ rẻ tiền, bà mẹ làm việc cho quán bar, còn bản
thân Kyoko phục vụ bàn nửa ngày. Họ sống như thế chừng một năm, hai
mẹ con liên lạc với bố qua thư hoặc điện thoại. Thế rồi bố Kyoko gặp tai
nạn giao thông, mẹ Kyoko lên Tokyo thăm chồng. Lúc ấy đã một năm trôi
qua mà không có ai quấy rầy, vì vậy bọn họ mất cảnh giác. Vết thương của
bố cô ấy không nặng lắm, họ cũng dành dụm được chút ít vốn liếng, vì thế
cả gia đình lên kế hoạch cho cuộc sum họp ở Nagoya. Họ nghĩ lúc này sóng
gió đã tan. Vậy nên bố mẹ cô ấy lại đi thăm vài người họ hàng. Những
chuyến thăm tưởng chừng vô hại lại để lại hậu quả. Tay đòi nợ thuê ở
Mureyama cũng có bà con ở Tokyo - họ hàng của bọn đòi nợ - và tất nhiên,
có người đến theo dõi. Một ngày nọ, họ vừa ra khỏi nhà thì bất ngờ bị tóm
cổ rồi nhốt vào thùng xe. Tôi chỉ biết những chuyện này qua lời kể của
Kyoko, vì thế tôi không rõ các chi tiết, nhưng... Bố cô ấy bị ép ký vào một
bản hợp đồng hoàn trả có tính lãi, buộc ông phải làm việc dưới sự giám sát
của bọn chúng. Bà mẹ bị đưa về Mureyama, suốt một năm tiếp theo bà phải
làm việc cho dịch vụ bạn tâm tình của bọn chúng, nói cách khác là làm đĩ.
Bà chẳng khác nào một tù nhân. Tất nhiên bọn chúng gây sức ép lên bố mẹ
cô ấy để tìm Kyoko, thế nhưng hai người nhất định không hé răng. Khi
không thấy mẹ trở lại, Kyoko biết bọn họ đã gặp rắc rối. Cô lập tức bỏ công
việc bán thời gian ở Nagoya và chạy trốn, đây là điều bố mẹ đã dặn cô phải
sẵn sàng bất cứ lúc nào. Cô kiên trì gửi thư đến một hộp thư ở Tokyo, cuối
cùng một năm sau, mẹ cô trốn thoát và tìm cách liên lạc với cô. Nhưng bà
đã thay đổi, Kyoko nói vậy, giờ bà như một cái xác vô hồn. Chẳng bao lâu
sau, bà bị cúm, biến chứng sang viêm phổi, căn bệnh này đã giết chết bà.
Lúc ấy Kyoko hai mươi mốt tuổi. Cô không biết bố mình ở đâu, dù vẫn cố
gửi thư đến hộp thư cũ. Chính vì thế, chỉ có mình Kyoko dự đám tang của
bà mẹ. Rồi cô tình cờ đọc được mẩu rao vặt của một quán trọ tại Ise cần tìm
người làm, có chỗ ở ngay tại quán. Rốt cuộc, chưa đến sáu tháng sau khi
Kyoko chuyển tới Ise, bố cô ấy gọi điện. Không biết ông đã trốn được, hay
đơn giản chỉ vì chẳng giúp ích gì được ai nữa, ông đã tự do. Nhưng cũng
suy nhược hoàn toàn. Ông cứ khò khè mà chẳng thể nào trả lời các câu hỏi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.