KẺ BÁO THÙ - Trang 103

ánh nắng Mexico, nó rơi ra khỏi túi áo khoác của một gã say rượu khi anh ta
bị trượt chân trên cầu thang, hoặc trong lúc bước ra khỏi xe taxi, hay khi lấy
áo làm chăn vì không thể hay không dám mở cửa phòng ngủ vì sợ những con
quái vật đang núp dưới gầm giường. Rồi, khi cuối cùng cũng tìm thấy điếu
thuốc đó, rúm ró và dính đầy nùi bông trong túi áo, anh ta cắm một đầu vào
cái miệng hôi hám và châm lửa vào đầu kia. Sau khi chiếc lá phơi khô, thái
nhỏ được hít vào cơ thể anh ta trong một khoảnh khắc khoái trá ngắn ngủi, nó
bị phì ra và được tự do mãi mãi. Tự do để tan rã, để trở thành hư không. Để
bị lãng quên.

Halvorsen hắng giọng hai lần: “Làm sao anh biết được cô ta đã đặt thêm

chìa khóa ở cửa hàng khóa trên phố Vibes?”

Harry ném đầu mẩu thuốc lá xuống đất và khép áo khoác chặt hơn quanh

mình. “Có vẻ như Aune nói đúng,” anh nói. “Trời sắp mưa rồi. Nếu cậu đi
thẳng về Sở Cảnh sát thì cho tôi đi nhờ.”

“Có đến cả trăm cửa hàng khóa ở Oslo này cơ mà, Harry.”
“Ừm. Tôi đã gọi cho Knut Arne Ringnes, phó chủ tịch ban quản lý chung

cư. Ông ta tử tế lắm. Họ thuê cửa hàng khóa đó suốt hai mươi năm nay rồi.
Về chứ?”

“May quá, anh tới rồi!” Beate Lønn nói khi thấy Harry bước vào Nhà Đau
đớn. “Tối qua tôi đã phát hiện ra một chi tiết. Nhìn cái này xem.” Cô tua lại
đoạn băng và ấn nút PAUSE. Hình ảnh tĩnh hơi rung của khuôn mặt Stine
Grette đang hướng về phía cái mũ len trùm đầu của tên cướp choán hết màn
hình. “Tôi đã phóng to một phần của khung hình trong cuốn băng. Tôi muốn
nhìn khuôn mặt của Stine gần hết mức có thể.”

“Để làm gì?” Harry hỏi, thả người xuống một chiếc ghế tựa.
“Nếu anh nhìn vào quầy giao dịch, anh sẽ thấy rằng lúc đó cách thời điểm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.