KẺ BÁO THÙ - Trang 113

Sandemann nhắm mắt lại và lắc đầu. “Thứ duy nhất dưới chiếc váy là tấm

thân của cô ấy. Đương nhiên là ngoại trừ tấm ảnh trong chiếc giày.”

“Tấm ảnh ư?”
“Đúng thế. Lạ quá phải không? Họ có phong tục gì mà kỳ cục. Nó vẫn

nằm trong giày của cô ấy.”

Harry nhấc một chiếc giày cao gót màu đen ra khỏi túi và trong đầu anh

bỗng lóe lên hình ảnh cô đứng ở ngưỡng cửa khi anh tới: Váy đen, giày đen,
môi đỏ.

Bức ảnh bị gấp mép chụp một người phụ nữ và ba đứa trẻ trên bãi biển.

Trông có vẻ như một tấm ảnh kỷ niệm kỳ nghỉ đâu đó ở Na Uy nơi có những
tảng đá to, trơn nhẵn ở mép nước và những cây thông trên những ngọn đồi
đằng xa.

“Đã có người thân nào của cô ấy tới đây chưa?” Harry hỏi.
“Chỉ có chú của cô ấy thôi. Tất nhiên là cùng với một đồng nghiệp của

anh.”

“Tất nhiên?”
“Đúng thế, tôi hiểu là ông ta đang thụ án.”
Harry không trả lời. Sandemann ghé lại và cúi xuống làm cho cái đầu nhỏ

rụt lại giữa hai vai khiến ông ta trông giống như chim kền kền. “Tôi tự hỏi
làm vậy ích gì.” Tiếng thì thào nghe như tiếng chim kêu khàn khàn: “Vì ông
ta thậm chí sẽ không được phép tham gia lễ tang, ý tôi là vậy.”

Harry hắng giọng. “Tôi nhìn cô ấy được chứ?”
Sandemann có vẻ thất vọng, nhưng vẫn lịch sự chỉ về phía một chiếc quan

tài.

Như mọi khi, Harry ngạc nhiên khi thấy một tay chuyên nghiệp có thể tân

trang cho một cái xác đến mức nào. Trông Anna thật sự thanh thản. Anh đặt
tay lên trán cô. Cứ như chạm vào cẩm thạch.

“Cái vòng cổ này là gì vậy?” Harry hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.