KẺ BÁO THÙ - Trang 114

“Những đồng xu vàng,” Sandemann đáp. “Chú của cô ấy đem đến.”
“Thế còn cái này?” Harry nhấc một bó giấy được buộc lại bằng một sợi

dây thun màu nâu, dày. Đó là một xấp tiền giấy loại một trăm krone.

“Một phong tục của họ,” Sandemann đáp.
“Ông cứ liên tục nói về họ nào vậy?”
“Anh không biết sao?” Sandemann nặn ra một nụ cười trên cặp môi ướt,

mỏng quẹt. “Cô ấy là dân Di gan mà.”

Tất cả các bàn trong căng tin Sở Cảnh sát đều đã kín đặc nhân viên ngồi
chuyện trò rôm rả. Trừ một người. Harry bèn đi tới đó.

“Rồi dần dần cô sẽ quen hết mọi người ở đây thôi,” anh nói.
Beate ngước lên nhìn anh tỏ vẻ không hiểu, và anh nhận ra có lẽ họ có

nhiều điểm chung hơn anh tưởng. Anh ngồi xuống và đặt cuốn băng ghi hình
trước mặt. “Cái này lấy được từ siêu thị 7-Eleven nằm ở góc phố đối diện với
ngân hàng vào hôm xảy ra vụ cướp. Cộng thêm cả cuốn băng của thứ Năm
tuần trước. Cô kiểm tra xem có gì thú vị không nhé?”

“Để xem tên cướp có trong đó không chứ gì?” Beate lúng búng với cái

miệng đầy bánh mì và pate gan. Harry ngó bữa ăn qua loa của cô.

“Ừm, chúng ta chỉ có thể hy vọng thôi,” anh nói.
“Đương nhiên,” cô đáp, trợn mắt nuốt miếng thức ăn trong cổ. “Năm

1993, chi nhánh ngân hàng Kreditkasse ở Frogner bị cướp. Tên cướp đã
mang túi ni lông có in logo của hãng Shell để đựng tiền, vì thế chúng tôi đã
kiểm tra máy quay giám sát của trạm xăng Shell gần nhất. Hóa ra hắn đã vào
mua mấy cái túi trước đó mười phút. Mặc quần áo y chang, nhưng không đeo
mặt nạ. Sau nửa tiếng thì chúng tôi tóm được hắn.”

“Chúng tôi, tám năm trước á?” Harry hỏi không kịp nghĩ.
Mặt Beate đổi màu như đèn tín hiệu giao thông. Cô chộp lấy một lát bánh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.