KẺ BÁO THÙ - Trang 119

vui vẻ.”

Chùm chuông kêu lanh canh và cánh cửa đóng sập lại sau lưng Halvorsen.

Harry rít thuốc, và, trong lúc ngắm nghía sách báo do Elmer lựa chọn, anh
chợt nhận thấy mình chẳng có mấy quan tâm chung với đám đàn ông Na Uy
bình thường. Có phải là vì anh chẳng còn mối quan tâm nào nữa không? Âm
nhạc, ừ, nhưng mười năm qua chẳng có ca sĩ nào ra hồn, ngay cả các thần
tượng của anh một thời. Phim ảnh? Dạo này, bước ra khỏi rạp chiếu phim mà
anh không cảm thấy như vừa mới bị mổ não là may lắm rồi. Chẳng còn gì
khác nữa. Nói cách khác, thứ duy nhất mà anh còn quan tâm là truy lùng và
tống giam người. Thậm chí ngay cả chuyện đó cũng không làm cho tim anh
đập mạnh như trước nữa. Điều đáng sợ là, Harry ngẫm, đặt một bàn tay lên
cái quầy trơn nhẵn, lạnh lẽo của Elmer, tình trạng này chẳng còn mảy may
khiến anh bận tâm. Thực ra là anh đã đầu hàng. Anh chỉ thấy thật thoải mái
khi được già đi.

Chuông cửa lại kêu rinh lên.
“Tôi quên không bảo với anh về cái gã mà chúng tôi đã bắt tối qua vì tội

tàng trữ trái phép vũ khí,” Halvorsen nói. “Roy Kinnsvik, thuộc nhóm đầu
trọc, tại quán pizza Herbert.” Anh ta đứng ở ngưỡng cửa, mưa nhảy múa
xung quanh đôi giày ướt sũng.

“Ừm?”
“Hắn sợ xanh mặt, vì thế tôi bảo hắn cho tôi thứ gì đó tôi cần thì tôi sẽ thả

hắn.”

“Và?”
“Hắn bảo hắn nhìn thấy Sverre Olsen ở Grunerløkka vào cái đêm Ellen bị

giết.”

“Thì sao? Chúng ta đã có vài nhân chứng xác nhận điều đó rồi mà.”
“Đúng thế, nhưng gã này đã thấy Olsen ngồi nói chuyện với ai đó trong xe

ô tô.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.