KẺ BÁO THÙ - Trang 122

“Chị cứ từ từ và nghĩ cho kỹ,” anh nói và cố mỉm cười thân thiện, nó

không phải là tiết mục thành thạo nhất trong vốn tiết mục về biểu cảm trên
mặt của anh.

“Không…” chị ta nói, mắt nhìn ra cánh cửa sau lưng Harry. “Không nghe

thấy gì.”

Bước ra phố, Harry châm thuốc. Anh vừa ra khỏi cửa nhà Astrid Monsen thì
đã nghe thấy tiếng khóa an toàn sập. Tội nghiệp. Chị ta là người cuối cùng
trong danh sách của anh và anh có thể kết luận rằng không có ai nhìn thấy
hoặc nghe thấy anh hay bất cứ ai khác trên cầu thang vào cái đêm Anna chết.

Sau khi rít liền hai hơi, Harry ném điếu thuốc đi.
Về tới nhà, anh ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào cái đèn tín hiệu màu

đỏ của chiếc máy trả lời tự động một lúc lâu rồi mới nhấn nút PLAY. Rakel
gọi chúc anh ngủ ngon và một nhà báo muốn được biết anh bình luận thế nào
về cả hai vụ cướp ngân hàng. Sau đó, anh tua lại cuộn băng và nghe tin nhắn
của Anna. “Và anh không phiền nếu mặc cái quần jean mà anh biết là em rất
thích chứ?”

Anh đưa tay lên vuốt mặt. Rồi anh lấy cuộn băng ra và ném vào sọt rác.

Ngoài trời mưa rơi nhỏ giọt, trong nhà Harry chuyển kênh ti vi. Trận đấu
bóng ném của nữ, phim truyền hình nhiều tập và một chương trình trò chơi
trên truyền hình trong đó người chơi có thể trở thành triệu phú. Harry dừng
lại ở cuộc tranh luận giữa một nhà triết học và một nhà nhân loại học xã hội
về khái niệm trả thù trên một kênh tiếng Thụy Điển. Một người bảo vệ quan
điểm cho rằng một đất nước như Mỹ, vốn đại diện cho những giá trị nhất
định như tự do và dân chủ, có trách nhiệm đạo đức phải trả đũa những vụ tấn
công vào lãnh thổ của họ vì chúng cũng tấn công vào chính những giá trị đó.
“Riêng khao khát phục thù - và việc thực hiện khao khát đó - cũng có thể bảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.